Kevin Feige (phải), bộ óc đằng sau sự bành trướng toàn cầu của
Marvel, cùng (từ trái qua) đạo diễn Scott Derrickson và các diễn viên
Tilda Swinton và Benedict Cumberbatch, tại buổi công chiếu phim Doctor Strange ở Hồng Kông năm 2016
|
Hollywood không tin vào sự bất tử. Từ Mary Pickford đến nhạc kịch của
MGM, những chàng cao bồi Thời Hoàng kim cho đến các phù thủy tuổi teen,
hễ vị thần nào vẫn còn sức mạnh phòng vé thì thị trấn này còn tôn thờ họ. Vì vậy, thật táo bạo — nếu không muốn nói là liều lĩnh —
khi mở cuốn
MCU: The Reign of Marvel Studios và thấy các tác
giả Joanna Robinson, Dave Gonzales và Gavin Edwards, tuyên bố rằng thật
khó hình dung một tương lai mà khu liên hợp công nghiệp siêu anh
hùng thuộc sở hữu của Disney “không vận hành mãi mãi.” Đến Tony Stark,
tức Người Sắt, còn chưa chế tạo được động cơ vĩnh cửu nữa là.
Tuy
nhiên, ba nhà báo kỳ cựu về văn hóa đại chúng đứng sau bản tường thuật
chi tiết sự lên ngôi của công ty này lại có những con số ủng hộ điều đó.
Vũ trụ Điện ảnh Marvel (MCU), một chòm sao gồm những câu chuyện siêu
anh hùng đơn lẻ kết hợp với những lần tập hợp các đội toàn sao, bao gồm
bốn phần
The Avengers, là chuỗi phim thành công nhất mọi thời
đại của Hollywood — 32 phim đã thu về tổng cộng 29,5 tỉ USD. Để so sánh,
cuốn sách chỉ ra rằng loạt phim
Star Wars, đối thủ gần nhất của Marvel, chỉ có được 12 phim và 10,3 tỉ USD.
Cuốn sách và ba tác giả (từ trái qua): Joanna Robinson, Dave Gonzales và Gavin Edwards
|
Giở từng trang sách — không hề có những trang ảnh bóng loáng không
cần thiết thông thường — ta nhận ra rằng các siêu anh hùng là một lăng
kính tia X để nhìn vào sự gián đoạn ở Hollywood trong một thập niên rưỡi
vừa qua. Mọi biến động đều được nhắc đến: sáp nhập doanh nghiệp; dịch
vụ phát trực tuyến thua lỗ; kiểm duyệt của Trung Quốc; diễn viên được
quét kỹ thuật số; tẩy chay trên mạng xã hội; #MeToo và #OscarsSoWhite;
sự trỗi dậy của dây chuyền dọc từ sản xuất đến phân phối vốn đã không
còn hợp pháp kể từ Nghị định Paramount* năm 1948. Đáng tiếc không có
chỗ để phân tích sâu từng vấn đề.
Đầu tiên là câu chuyện khởi
nguồn. Vào những năm 90, cựu giám đốc của Marvel Enterprises, Ike
Perlmutter (hãy đặt cho ông này biệt danh truyện tranh là The
Pennypincher (tạm dịch: Kẻ Keo Kiệt), đã trao quyền cho bộ phận giải
trí của ông cấp phép rẻ tiền các ngôi sao lớn nhất của họ, rải
Spider-Man, Hulk và X-Men qua các hãng khác để phục vụ việc bán thêm đồ
chơi. (Cuốn sách
MCU giúp chúng ta làm quen với thuật ngữ tiếp thị “toyetic” (tạm dịch: bán được đồ chơi))
Thiên
truyện về ai và điều gì đã thay đổi hướng đi của công ty có những canh
bạc may rủi, những bữa trưa then chốt ở Mar-a-Lago, những ủy ban đầy
cạnh tranh và sự suy giảm ảnh hưởng của Perlmutter, trong sự đi lên của
Kevin Feige, người hùng của cuốn sách, từng năm lần bị Trường Điện ảnh
Đại học South Carolina từ chối, bắt đầu sự nghiệp sản xuất của ông khi
dạy Meg Ryan đăng nhập vào AOL cho bộ phim hài lãng mạn
You’ve Got Mail.
Vũ trụ Điện ảnh Marvel (MCU) là chuỗi phim thành công nhất mọi thời đại của Hollywood — 32 phim đã thu về tổng cộng 29,5 tỉ USD
|
Để vạch rõ tính độc lập của họ, các tác giả đã đề cập ở đầu rằng Disney,
hiện là công ty mẹ của Marvel, yêu cầu nhân viên không trả lời phỏng
vấn với họ. Nhiều người đã trả lời phỏng vấn hoặc vẫn chọn làm như vậy, mặc dù
hầu hết đều né tránh trích dẫn công khai về những chuyện thực
sự tục tĩu. Sẽ không ai nói thẳng ra rằng tin đồn hơn 400 triệu USD Robert Downey
Jr. kiếm được qua chín bộ phim là một phần yếu tố dẫn đến quyết định
giết chết Tony Stark, nhưng sự ám chỉ thì dày hơn bộ giáp của Iron Man.
Những
dấu hiệu cho thấy kỷ nguyên Marvel sắp kết thúc thống trị văn hóa xuất
hiện khắp mọi nơi, kể cả trong cuốn sách này. Bất chấp phần giới thiệu
hùng hồn của các tác giả (họ khẳng định không có phim Marvel dở nào, chỉ
có ‘sự kết hợp giữa các trò giải khuây giải trí và những kiệt tác không
thể chối cãi’), họ cảm nhận một cách sáng suốt rằng phần lịch sử điện
ảnh trong thư viện rồi sẽ xếp Feige bên cạnh John Ford là những nhà làm
phim đã định nghĩa tinh thần của một khoảnh khắc.
Cuốn sách
MCU
thừa nhận ba trong số những bộ phim bị đánh giá tệ nhất của Marvel
đều được thực hiện trong ba năm qua, cùng thời điểm một trong những nhà
sáng tạo nền tảng của hãng phim, đạo diễn James Gunn của
Guardians of the Galaxy, chuyển sang điều hành DC Studios, nhà của Batman, Superman và Wonder Woman.
Sẽ không ai nói thẳng ra rằng tin đồn hơn 400 triệu USD Robert Downey Jr. kiếm
được qua chín bộ phim là một phần yếu tố dẫn đến quyết định giết chết
Tony Stark, nhưng sự ám chỉ thì dày hơn bộ giáp của Iron Man
|
Trong khi đó, sự xuất hiện của nội dung siêu anh hùng mì ăn liền cho
Disney+ đã khiến các nhân viên kỹ xảo mệt mỏi của hãng phim (sự kiệt sức
của họ được ghi rõ trong sách) bỏ phiếu thành lập công đoàn. Cộng đồng
người hâm mộ đã trở thành lao động Sysyphus không hồi kết khi những phim
bộ ngoại truyện biết-bao-giờ-mới-hết buộc khán giả từng say mê phải
chọn lọc những mạch truyện đáng bận tâm để theo dõi.
Trước những
lời càu nhàu như địa chấn đó, người viết sẽ nói thêm thế này: Thanh
thiếu niên ngày nay chỉ là những đứa trẻ mới biết đi khi Marvel lần đầu
tiên nắm bắt được tư tưởng của thời đại. Có thế hệ nào muốn khoái những
thứ giống cha mẹ mình không?
Sự lỗi thời không thể tránh khỏi của Marvel là lý lẽ hay nhất cho cuốn
MCU;
thể loại này nên được nghiên cứu kỹ lưỡng như phim noir. Cuốn sách dành
sự ngưỡng mộ cho các bộ phim Marvel có lợi cho nó, giúp các tác giả
nhảy thẳng đến những câu chuyện phiếm, kiểu như người họ hàng kéo bạn
sang một bên trong Lễ Tạ ơn để thì thầm về vụ ly hôn của anh họ bạn. Nếu
trước đây bạn chưa hiểu cốt truyện của
Doctor Strange in the Multiverse of Madness thì họ sẽ không lãng phí không gian để giải thích trong sách.
Sự xuất hiện của nội dung siêu anh hùng mì ăn liền cho Disney+ đã
khiến cộng đồng người hâm mộ trở thành lao động Sysyphus không hồi kết
khi những phim bộ ngoại truyện biết-bao-giờ-mới-hết buộc khán giả từng
say mê phải chọn lọc những mạch truyện đáng bận tâm để theo dõi
|
Thay vào đó, cuốn sách sẽ thỏa mãn cơn đói của bạn về các cuộc đàm phán
hợp đồng bất tận giữa Marvel và Sony về quyền nhân vật cho Spider-Man,
dễ kể khi đụng tới cao trào cựu chủ tịch Sony Pictures Amy Pascal ném
một cái bánh kẹp — và một câu chửi — vào Feige. Các cuộc chiến về phần
ghi công kịch bản phim thậm chí còn hay ho hơn. Bạn sẽ tìm thấy những
lời lăng mạ sáng tạo nhất trong những đoạn đó.
Ở những phần khác trong sách,
phải đọc vài đoạn về một bác sĩ sẵn sàng ước tính “50 đến 75%” các
ngôi sao của Marvel đang sử dụng thuốc kích thích để biết thực ra ông ta
chưa điều trị cho bất kỳ diễn viên nào của hãng phim. Hối hả kết lại
mọi thứ trước khi cuốn sách chuyển sang phần “Captain America: Civil War
and Peace” (tạm dịch: “Captain America: Nội chiến và hòa bình”) có
nghĩa là phải tua qua vội vàng các dự án gần đây, nhưng các chương trước
thì kể được rất nhiều chuyện thâm cung bí sử, giống như ghi chú kịch
bản của ai đã làm đổ bể
Ant-Man của Edgar Wright và lý do Feige từ chối tiếp tục hợp tác với Bruce Banner đầu, Edward Norton.
Cuốn sách sẽ thỏa mãn cơn đói của bạn về các cuộc đàm phán hợp đồng bất tận giữa Marvel và Sony về quyền nhân vật cho Spider-Man
|
Suy cho cùng, các tác giả đều biết một thiên truyện chỉ thú vị khi nhân vật phản diện của nó cũng thú vị.
Dịch: © Phương Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times
*Nghị định Paramount được Bộ Tư pháp Hoa Kỳ đưa ra năm 1948 nhằm ngăn
cản các công ty sản xuất phim sở hữu hệ thống rạp chiếu riêng và quyết
định rạp nào sẽ độc quyền chiếu phim của họ. Nghị định này góp phần chấm
dứt hệ thống hãng phim Hollywood cũ. Năm 2019, trong quá trình đánh giá
lại, Bộ Tư pháp đã ban hành thông báo chấm dứt Nghị định Paramount, có
hiệu lực từ tháng 8 năm 2020. Họ tin rằng hạn chế sự độc quyền của các
hãng phim không còn cần thiết nữa vì mô hình hãng phim cũ không bao giờ
có thể được tái tạo trong bối cảnh hiện đại. (ND)