Đã có một thời, điện ảnh Hồng Kông tự do và phát triển mạnh mẽ. Kết quả
là phim nhiều khủng khiếp, nhưng sản xuất nhanh và doanh thu phòng vé
nhanh hơn cho phép nhiều nhà làm phim làm bất cứ gì họ muốn, dẫn đến một
số lượng lớn phim thương mại có tính nghệ thuật và táo bạo được ngưỡng
mộ.
The Way We Dance (2013) của Hoàng Tu Bình
|
Nhiều nghệ sĩ lớn của Hồng Kông đã khởi đầu sự nghiệp chính là bằng điện
ảnh thương mại. Những nghiền ngẫm hiện sinh của Vương Gia Vệ lần đầu
thấp thoáng trong các bộ phim xã hội đen còn Đỗ Kỳ Phong đã nhổ răng sữa
điện ảnh của mình trong các bộ phim hài bạt mạng. Ngay cả Quan Cẩm
Bằng, người có phim dường như chưa bao giờ mang tính thương mại cao,
cũng bắt đầu với những phim tạo ngôi sao.
Cho đến khi và ngay cả sau
khi Hồng Kông được chuyển giao vào năm 1997, các nhà làm phim không ngần
ngại bày tỏ lo lắng hoặc sợ hãi Hồng Kông hút vào Trung Quốc Đại lục.
Nhưng tự do tài chính để sáng tạo của các nhà làm phim bắt đầu khô cạn
trong những năm 1990. Hollywood, với kỹ xảo CGI ngoạn mục và những bộ
phim khủng long và siêu anh hùng, đã chiếm lĩnh thế giới, còn điện ảnh
Hồng Kông thì mất đi hào quang. Đã có những thành công trong thiên niên
kỷ mới, nhưng với rủi ro tài chính ngày càng tăng, những từ như “can đảm
/ bạo dạn / không biết sợ” sẽ ngày càng ít được sử dụng để miêu tả
ngành này.
Still Human (2018) của Trần Tiểu Quyên
|
Thị trường Đại lục rộng lớn đã đến để giải cứu điện ảnh Hồng Kông về mặt
tài chính, nhưng có một sự đánh đổi: để theo đuổi đồng nhân dân tệ,
điện ảnh Hồng Kông sẽ phải phục vụ khán giả và các cơ quan quản lý ở Đại
lục, có nghĩa là ngày càng ít đi chất đặc thù Hồng Kông. Phim sẽ diễn
ra tại Hồng Kông và có sự tham gia của các ngôi sao Hồng Kông, nhưng nội
dung đã được các nhà làm phim tự điều chỉnh cho phù hợp với Đại lục. Đó
không là cách làm phim bạo dạn.
Nhưng vẫn có phim đại diện cho Hồng Kông. Các bộ phim tập trung vào địa phương này như
The Way We Dance (2013) của Hoàng Tu Bình,
Still Human của Trần Tiểu Quyên (2018),
Mad World của Hoàng Tiến (2016) và
My Prince Edward của
Hoàng Ỷ Lâm (2019) đã nhận những tràng vỗ tay và được báo chí ca ngợi,
và chính quyền Hồng Kông có nỗ lực đáng ngưỡng mộ khuyến khích các nhà
làm phim trẻ, chẳng hạn như khởi động Sáng kiến Phim truyện Đầu tiên,
cung cấp kinh phí và hướng dẫn các nhà làm phim mới; và còn Chương trình
kế thừa của các đạo diễn, một chương trình hợp tác giữa các đạo diễn kỳ
cựu với những đồng nghiệp trẻ tuổi. Sự phấn khích của chương trình này
được đảm bảo nhờ có Vương Gia Vệ, Trần Khả Tân và Nhĩ Đông Thăng tham
gia.
Inside the Red Brick Wall, 2020, do các nhà làm phim tài liệu Hồng Kông đạo diễn
|
Nhưng sáng tạo của các nhà làm phim trẻ này chắc chắn sẽ bị thử thách.
Một năm sau khi Luật An ninh Quốc gia Hồng Kông ra đời năm 2020, ngành
công nghiệp điện ảnh Hồng Kông đã được thông báo những đề xuất sửa đổi
về Sắc lệnh Kiểm duyệt phim. Trong số các đề xuất, phim Hồng Kông hiện
sẽ bị kiểm duyệt trên cơ sở bảo vệ an ninh quốc gia. Về lý thuyết, các
nhà làm phim có thể gặp rắc rối khi nói những điều hoặc chiếu những thứ
trong phim của họ có thể bị hiểu là vi phạm an ninh quốc gia. Đối với
một ví dụ về những gì cấu thành vi phạm an ninh quốc gia ở Hồng Kông
ngày nay, gần đây có vụ kết án cựu bồi bàn Tong Ying-kit đã treo cờ mang
khẩu hiệu ủng hộ dân chủ mà các công tố viên miêu tả là kích động ly
khai. Các chính trị gia đã bị bắt vì hứa hẹn sẽ phản đối các chính sách
của chính phủ nếu được bầu.
Trong bầu không khí này, kể cả khi
các nhà làm phim Hồng Kông không thử các chủ đề chính trị, ai biết được
khi nào điều họ làm sẽ bị coi là vi phạm an ninh quốc gia? Cơ quan kiểm
duyệt của Đại lục từ lâu đã nổi tiếng với việc dời đổi tiêu chí và có
thể dự đoán cơ quan kiểm duyệt của Hồng Kông cũng sẽ có xu hướng tương
tự.
Coffin Homes, 2021, đạo diễn Trần Quả
|
Phần lớn điệu vũ giữa các nghệ sĩ và nhà kiểm duyệt là đối
kháng; ngày càng có nhiều phim truyện và phim tài liệu ghi lại sự phân
chia giữa Hồng Kông và Đại lục đã khiến Luật An ninh Quốc gia ra đời. Sự
ra đời của luật này không chỉ đối phó với các cuộc biểu tình ở Hồng
Kông năm 2019 mà còn với văn hóa xung quanh phong trào đó. Trong thập kỷ
qua, sự bất mãn âm ỉ của tầng lớp các nhà hoạt động ở Hồng Kông đã lan
rộng đến mọi ngóc ngách xã hội.
Phim ảnh giờ đây chỉ là một mặt
trận khác trong cuộc chiến chống bất đồng chính kiến của Luật An ninh
Quốc gia. Bên cạnh việc khiến phim ảnh phải tuân thủ những quan ngại về
an ninh quốc gia, các sửa đổi gần đây cũng tăng mức phạt đối với việc
trình chiếu bất hợp pháp, và thậm chí cho phép quan chức chính phủ thu
hồi phê duyệt phim hiện có. Mọi thứ văn hóa bây giờ đều là đối tượng của
Luật An ninh Quốc gia Hồng Kông. Tác phẩm nghệ thuật sắp đặt, triển lãm
bảo tàng, hội nghị chuyên đề văn hóa — một số hoặc tất cả đều có thể
chịu sự điều tiết.
Từ trái qua: Đạo diễn Hoàng Tiến chỉ đạo Dư Văn Lạc và Tằng Chí Vỹ trên trường quay Mad World
|
Đáng buồn hơn, vẫn chưa biết đâu là ranh giới của tự do ngôn luận trong
phim Hồng Kông tương lai. Rõ ràng, bất kỳ bộ phim tài liệu nào đề cập
đến các cuộc biểu tình năm 2019 đều có nguy cơ bị kiểm duyệt, nếu không
phải trong tương lai gần thì sau đó là hồi tố: điều này có thể xảy ra
với phim tài liệu
Inside the Red Brick Wall (2020), được trình
chiếu công khai vào năm 2020 và có khả năng lý do lớn là những sửa đổi
của Sắc lệnh Kiểm duyệt phim đã được đề xuất.
Tuy nhiên, trong
khi các nhà làm phim tài liệu Hồng Kông có thể thấy sự phản đối từ chính
quyền, họ sẽ được chào đón ở nước ngoài với vòng tay rộng mở. Đoán
trước các quy định của địa phương, đạo diễn Chu Quán Uy đã công chiếu
Revolution of Our Times (2021),
phim tài liệu dài 152 phút về các cuộc biểu tình năm 2019 ở Hồng Kông,
tại Liên hoan phim Cannes. Tránh chiếu trong nước để chiếu quốc tế là
một lựa chọn khả thi cho các nhà làm phim hoạt động xã hội, mặc dù ai
biết họ sẽ phải trả giá như thế nào ở Hồng Kông. Chu Quán Uy đã quyết
định không rời đi và sẽ phải đối mặt với bất cứ phản ứng dữ dội nào, nếu
có.
Đạo diễn Chu Quán Uy đã công chiếu Revolution of Our Times (2021), phim tài liệu dài 152 phút về các cuộc biểu tình năm 2019 ở Hồng Kông, tại Liên hoan phim Cannes
|
Nói tới phim hư cấu, thì còn trắc trở hơn. Có thể tưởng tượng nhiều nhà
làm phim bịa ra câu chuyện diễn ra trong và xung quanh các cuộc biểu
tình năm 2019, nhưng nhà chức trách sẽ không cho phép sản xuất, và làm
phim hư cấu một cách bí mật, như Chu Quán Uy đã làm với bộ phim tài liệu
của anh, thì còn khó hơn. Có thể tưởng tượng được rằng các tiêu chí xét
duyệt có thể chuyển sang thái độ dễ hiểu hơn, nhưng khả năng đó có vẻ
xa vời. Ngày nào đó người Hồng Kông sẽ nói về những chuyện gì khi nghĩ
đến các cuộc biểu tình ở Hồng Kông năm 2019 trên phim? Có lẽ không
nhiều.
Đối với các nhà làm phim Hồng Kông muốn đưa tinh thần hoạt
động xã hội này vào phim hư cấu của họ, có lẽ lựa chọn tốt nhất là phải
tưởng tượng và sáng tạo hơn nữa. Nguồn tư liệu để làm phim là có - nên
làm đi, đừng nói rõ ràng về những thứ gây tranh cãi và thay vào đó hãy
kể những câu chuyện phản ánh một cách sáng tạo những gì bạn không thể
nói. Có lẽ nhà làm phim Hồng Kông hiện tại làm giỏi nhất chuyện này là
Trần Quả, người có
The Midnight After (2014) nắm bắt được cảm xúc mâu thuẫn của người Hồng Kông trong khi kể một câu chuyện khoa học giả tưởng về ngày tận thế, và
Coffin Homes
(2021) gần đây của ông thực hiện thủ thuật tương tự bằng cách sử dụng
thể loại kinh dị với bối cảnh thị trường nhà đất chật chội của Hồng Kông.
The Midnight After (2014) của Trần Quả nắm bắt được cảm xúc mâu
thuẫn của người Hồng Kông trong khi kể một câu chuyện khoa học giả tưởng
về ngày tận thế
|
Từ buổi bình minh của điện ảnh đã có mặt các nhà kiểm duyệt rồi và các
nhà làm phim đã tìm ra cách kể câu chuyện của họ bất chấp. Nhu cầu là mẹ
đẻ của phát minh, và đối với điện ảnh Hồng Kông, nhu cầu này lớn hơn
bao giờ hết.
Dịch: © Xuân Phong @Quaivatdienanh.com
Nguồn: ArtReview