Cuối tuần này đem đến cho chúng ta một quãng nghỉ với thể loại khoa học viễn tưởng, trước khi mùa phim hè bắt đầu, dưới dạng The Adjustment Bureau. 
        
            Dựa trên câu chuyện của Philip K. Dick, ý tưởng của phim là có một thế 
lực siêu nhiên mạnh mẽ - dưới danh nghĩa những người điều chỉnh – điều 
khiển và dẫn dắt số phận con người. Với ngôi sao Matt Damon, bộ phim là 
khao khát đạt tới địa vị siêu sao và những cảnh tình cảm với Emily Blunt
 được thúc đẩy, đôi khi là được sắp xếp, không phải vì tự nguyện mà do 
những người điều chỉnh điều khiển số phận của anh. 
Những người 
điều chỉnh, do John Slattery và Anthony Mackie đóng, có nhiều khả năng, 
từ việc đóng băng con người và khiến họ thay đổi cách cư xử cho đến biến
 những cánh cửa bình thường thành cánh cửa dẫn đến mọi nơi. Tuy nhiên, 
với những trò lừa gạt hấp dẫn như vậy, bộ phim vẫn giữ được cảm giác 
hiện thực – một phần do óc thẩm mỹ của các nhà làm phim và phần khác bởi
 không phải họ đang thực hiện một tác phẩm có kinh phí như Inception. 

Những người điều chỉnh có khả năng thay đổi số phận con người
Biên kịch/đạo diễn George Nolfi (lần đầu tiên làm đạo diễn sau khi viết kịch bản cho các tác phẩm như The Bourne Ultimatum) liên lạc với MTV News, đưa chúng tôi đến với những chi tiết hậu trường thú vị nhất của bộ phim. 
Tại sao những người điều chỉnh lại ăn mặc giống Mad Men?
Có lẽ bởi Slattery, một ngôi sao trong Mad Men,
 từ đầu đến cuối trông thật tuyệt trong bộ comple hào nhoáng, nhưng 
nhiều người tự hỏi: Tại sao những người điều chỉnh lại trông như vừa 
bước ra khỏi chương trình truyền hình ăn khách của kênh AMC?
“Tôi
 muốn cục điều chỉnh mang nét đặc trưng của quá khứ để thể hiện rằng họ 
đã ở đó từ rất lâu,” Nolfi giải thích. “Họ phải hòa mình vào thế giới 
của chúng ta và không để khán giả phát hiện ra họ trong đám đông. Họ mặc
 những bộ comple mà bạn sẽ nghĩ, ‘Họ thật biết cách ăn mặc, chắc là độc 
giả của GQ.’ Những bộ comple và mũ đến từ nhiều thời kỳ khác nhau, những
 năm 30, 40, 50, 60.” 
Nhưng không phải tất cả những người điều 
chỉnh đều mặc comple – ví dụ, chỉ những ai đuổi theo chính trị gia mặc 
comple như Damon. Mỗi người điều chỉnh mặc trang phục giúp họ phù hợp 
với người họ đuổi theo. “Tôi cắt bớt một số cảnh trong đó những người 
của cục ăn mặc kém trang trọng hơn,” vị đạo diễn nói. “Họ mặc quần bò 
màu đen, áo khoác da và đội mũ bóng chày. Họ sẽ đi theo những người như 
tôi, trong khi những người mặc comple và đội mũ phớt trông sẽ quá hiển 
nhiên.” 
Họ diễn những cảnh “đóng băng” như thế nào?
Khi
 lần đầu tiên Damon tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của cục điều chỉnh, 
những người điều chỉnh đang đóng băng đồng nghiệp của anh và dùng những 
dụng cụ kỳ quái để thực hiện công việc của mình – trong đó có quét não.
“Tôi
 không muốn có mặt những thiết bị công nghệ cao,” Nolfi nói, cho biết 
thêm máy quét đó không phải do bộ phận đạo cụ chế tạo mà là được tìm 
thấy. “Chiếc máy là của một nhà sưu tầm. Đó là thiết bị của một kẻ vô 
lương tâm từ những năm 40, 50 dùng để thay đổi tâm trạng của con người. 
Tôi thích việc có tia lửa điện bên trong ống thủy tinh.”
Để tạo 
hiệu ứng “đóng băng”, Nolfi không có kinh phí xây dựng toàn bộ nhân vật 
bằng kỹ xảo vi tính, vì vậy ông yêu cầu các diễn viên đứng bất động. 
“Sau đó chúng tôi dùng kỹ xảo vi tính để loại bỏ phần nháy mắt và những 
cử động của tay – chỉ còn những diễn viên đứng im,” ông nói. 

Những người điều chỉnh đang đóng băng đồng nghiệp của Damon
Họ thực hiện trò “cánh cửa” ra sao? 
Một trong 
những hiệu ứng thú vị nhất là cách những người điều chỉnh có thể mở cánh
 cửa ở một tòa nhà bình thường và sau đó, nhờ khả năng siêu nhiên của 
mình, có thể dẫn họ đến những địa điểm vô cùng khác nhau. Lấy ví dụ, 
thay vì bước xuống phố, họ thình lình nhảy đến sân vận động Yankee 
Stadium. Nolfi và đội ngũ của ông sử dụng nhiều thủ thuật hình ảnh để 
hoàn thành công việc này. 
"Ban đầu, khi bạn thấy căn phòng bên 
cạnh không ở cạnh bạn mà là một nơi hoàn toàn xa lạ, đó chỉ là một kỹ 
xảo đơn giản,” ông nói. “Mọi chuyện phức tạp hơn khi bạn đưa người ta 
qua những cánh cửa đó. Khi họ đi qua cánh cửa, chúng tôi dựng một phần 
bối cảnh (với cả hai địa điểm) và sau đó cắt sửa. Phức tạp nhất là thứ 
chúng tôi gọi là cầu thang Escher ở cuối phim, một bối cảnh đồ sộ được 
xây dựng, cho phép một chiếc cần cầu lớn có thể di chuyển để quay một 
cảnh liên tục. 
Ý tưởng “cuốn sách tình huống” bắt nguồn từ đâu?
Khi
 những người điều chỉnh đi theo Damon, họ liên tục tra cứu một cuốn sách
 đầy những ký hiệu luôn thay đổi, cho thấy bản đồ số phận của chính trị 
gia này. Ý tưởng mà Nolfi gọi là “cuốn sách tình huống” được ra đời, một
 lần nữa, do quyết tâm đem đến một công nghệ không quá viễn tưởng. 

        Người điều chỉnh liên tục tra cứu một cuốn sách khi đi theo Damon
        
        
“Một phần ý tưởng là họ không có những công nghệ cao siêu và tân tiến mà
 khả năng siêu nhiên của họ thể hiện qua một công nghệ có vẻ như đã lỗi 
thời,” ông nói. “Thay vì một màn hình vi tính, điều sẽ xuất hiện nếu bạn
 thực hiện Minority Report, chúng tôi dùng một cuốn sách.”
“Về 
những thứ có trong sách, những ký tự và hình ảnh luôn thay đổi,” ông nói
 thêm. “Tôi chủ định thiết kế chúng như những biểu đồ tròn. Chúng kéo ta
 về với những ngày xưa.”
Làm thế nào họ khiến Emily Blunt trông giống một vũ công balê giỏi?
Balê rõ ràng là một nét văn hóa đương đại. Như ngôi sao Black Swan
 vừa mới đoạt giải Oscar Natalie Portman, Blunt vào vai người yêu của 
Damon, một vũ công balê triển vọng hướng tới thành công lớn. Giống 
Portman, Blunt đã rèn luyện trong nhiều tháng, sáu ngày một tuần, để 
xoay như một vũ công balê thực thụ. Cô thực hiện hầu hết những cảnh múa 
balê trước ống kính máy quay, và một vũ công chuyên nghiệp thay cô thực 
hiện những động tác khó. 
Điều thú vị nhất là việc cảnh phim đó trông khác như thế nào so với phần còn lại của bộ phim. Không có một sai sót nào cả. 

        Emily Blunt trong vai một vũ công balê triển vọng 
        
        
“Khi cục điều chỉnh điều khiển tình huống, cảnh phim tao nhã, chừng mực,
 trang trọng và uyển chuyển,” Nolfi nói. “Khi họ không điều khiển, chúng
 trở nên nhẹ nhàng. Nhưng với những cảnh múa, cả hai lựa chọn đó đều 
không phù hợp. Chúng tôi muốn mang đến vẻ đẹp của điệu múa: vừa chừng 
mực vừa tự do. Tôi muốn những cảnh quay toàn thân, ghi lại hình ảnh 
gương mặt và đôi chân. Chúng tôi di chuyển máy quay trên một đế trượt để
 tạo cảm giác chuyển động. Đó là khoảnh khắc của Emily và cô ấy thật 
đáng kinh ngạc.”
Dịch: © Hồng Hạnh @Quaivatdienanh.com
Nguồn: MTV