Nói ra thì buồn, nhưng kể từ khi xưởng phim hoạt hình Pixar đặt dưới sự
kiểm soát ngày càng chặt chẽ của Disney, các phim họ làm ra dường như
bớt táo bạo hơn, bớt mê hoặc hơn. Vị thế của Pixar gần với một bánh răng
trong cỗ máy Nhà Chuột.
Chắc chắn là
WALL-E, Toy Story 3 và
Up tất cả đều xuất sắc. Nhưng giờ đây, hồi tưởng lại, những phim này có vẻ là những tràng pháo tay cuối cùng.
Cars 2 là một phim vô bổ.
Brave thì ổn đấy, nhưng giống với một phim công chúa truyền thống kiểu Disney hơn.
Thêm
vào đó, Pixar cho thấy họ bằng lòng với việc lặp lại những thành công
trong quá khứ - và còn hăm hở hơn với việc kiếm lời từ sản phẩm. Đó là
lý do tại sao giờ đây ta có tiền truyện
Monsters University.
Vấn đề thực sự nằm ở chỗ, phần phim gốc
Monsters Inc - được
phát hành lại dưới định dạng 3D cuối năm ngoái, để làm mồi - chưa bao
giờ là xuất phẩm hàng đầu để Pixar bắt tay làm trước tiên.
Cốt
truyện quá rắc rối và những tràng cười gượng gạo. Ý tưởng về một thế
giới song song, lấy năng lượng từ những tiếng la hét trong ác mộng của
trẻ em, là phim kiểu Tim Burton - không phải của đội ngũ làm hoạt hình
đã quả quyết làm những con quái vật của mình trông như Muppet.
Còn
nữa, phim có chất giọng đẹp của John Goodman và Billy Crystal, lồng
tiếng cho "trùm hù dọa" Sully và Mike, và James Coburn quá cố cho nhân
vật phản diện. Và kết phim - như phần lớn phim của Pixar - có một màn
rượt đuổi liều lĩnh và sáng tạo.
Monsters University là một sự rập khuôn - và còn kém hơn.
Mở
đầu phim, chúng ta gặp gỡ Mike và Sully, hai cậu sinh viên lần đầu biết
nhau tại học viện danh giá. Sully là một gã có năng khiếu bẩm sinh, cho
rằng mình không phải học hành chi cho lắm. Còn Mike là một tay học gạo,
không chấp nhận sự thật là cậu chẳng hề đáng sợ như cậu tưởng.
Họ sẽ học được một bài học ở Lò đào tạo quái vật, và bài học này không nằm trong giáo trình.
Cả hai diễn viên lồng tiếng đều làm tốt, mặc dù Crystal đôi khi đằng
hắng. Coburn không còn nữa, nhưng Helen Mirren là sự thay thế thú vị
trong vai cô hiệu trưởng nghiêm khắc đáng sợ và không ưa hai người hùng
của chúng ta từ cái nhìn đầu tiên.
Tuy nhiên, dù cho khéo léo cấu véo vài thứ nòng cốt trong các phim về quái vật, và
một vài khuôn sáo hài hước học đường - rõ ràng là có một sự liên hệ với
Animal House*,
dù là phân loại G - phim không có nhiều tiếng cười lớn, hay những khoảnh
khắc đáng nhớ. Bạn có thể mỉm cười rộng lượng - rồi chờ đợi - nhưng chả
có gì hơn.
Dĩ nhiên, đây vẫn là một phim của Pixar, tận tâm, và
hướng thiện. Phần mỹ thuật chau chuốt, hoàn hảo. Phân loại G chân thực,
không lươn lẹo. Và không có những ẩn ý dành cho người lớn ta vẫn thường
gặp với những liên hệ văn hóa đại chúng nhàm chán.
Đây cũng chính là điều khác biệt với phần lớn các phim hoạt hình được làm ra trong thời buổi này.
Như thường lệ trước khi xem phim khán giả được chiêu đãi một phim hoạt hình ngắn với tựa
The Blue Umbrella,
kể về mối tình sét đánh giữa hai chiếc ô. Phim giản dị, không lời và
hoàn toàn mê hoặc. Bạn chỉ có thể nói rằng, đó mới là những gì Pixar
từng làm.
Và họ có thể tái hiện, nếu những người nắm quyền trong tòa lâu đài cổ tích kia mở đường.
Lưu ý phân loại: Phim có một số cảnh hơi đáng sợ.
Monsters University (G) Disney (110 phút)
Đạo diễn: Dan Scanlon. Diễn viên lồng tiếng: John Goodman, Billy Crystal.
Đánh giá: ★ ★½
Dịch: © Hoàng Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Star-Ledger
*
Animal House (1978): Phim hài của đạo diễn John Landis lấy bối cảnh trường đại học, phân loại R.
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi