Bill Marks là một gã đàn ông giận dữ, luống tuổi, cô độc với sự nghiệp
đi xuống và gặp vấn đề về rượu. Ông ta mệt mỏi, nản lòng, và - đây là
điều nguy hiểm - được vũ trang.
Ông còn là một mật vụ hàng không đang làm nhiệm vụ. Và giờ đây,
trên chuyến bay đến London này, ông là người duy nhất đứng giữa 150 hành
khách và những tên khủng bố giấu mặt trên khoang.
Đúng thế, Marks là một mớ hỗn độn. Nhưng bây giờ ông ta là tất cả những gì họ có.
Poster phim Non-Stop
Mark là người hùng của
Non-Stop và, tới bây giờ, là kiểu nhân
vật Liam Neeson đã đóng quá thường xuyên – những người đàn ông thất
vọng, cứng cựa với nỗi đau riêng (và công việc cho phép họ đập vỡ đầu
vài kẻ, làm vậy khiến họ thấy khá hơn).
Thật ra, những bộ phim hành động ly kỳ Neeson đóng gần đây –
Taken / Cưỡng đoạt,
Taken 2,
Unknown
– bắt đầu mờ lẫn vào nhau, rất khó phân biệt. Đôi lúc bạn tự hỏi liệu
ông có thể phân biệt chúng được không, hay thậm chí thử làm thế. Xuất
hiện, tung vài cú đấm, nhặt một tấm séc.
Những phim đó không phải là
Chindler’s List.
Non-Stop, dù vậy, do Jaume Collet-Sera đạo diễn – ông từng chỉ đạo
Unknown
– ít nhất có lợi thế nhờ bạn diễn tài năng Julianne Moore, và một bối
cảnh giới hạn tù túng. Và phim diễn ra khá tốt được một lúc, cho đến khi
thật sự bắt đầu đánh mất áp lực ở màn ba.
Ban đầu, chúng ta có
một cảm giác lướt nhanh về việc Mark là ai, hay từng là ai. Và hoàn cảnh
– với tên khủng bố nhắn lời hứa hẹn cứ mỗi 20 phút sẽ giết một hành
khách trừ khi hắn có được 150 triệu đôla – là một tình huống căng thẳng.
Diễn xuất của Liam Neeson trong một cảnh phim
Đó cũng là một trò giải đố cũ kỹ, với rất nhiều những nghi phạm. Có phải
tên tội phạm là gã bướng bỉnh đằng kia? Hay là nhân vật trông gian xảo ở
hàng sau? Hay thậm chí là nhân vật Jen của Moore, người lấy ghế bên
cạnh Marks và xoay xở để trở nên vừa mồm miệng vừa giữ kẽ lạ thường?
Ai cũng suy đoán như bạn thôi.
Những
giây phút tĩnh lặng là hay nhất, với Neeson và Moore làm công việc của
họ như những tay chuyên nghiệp. Nhưng khi đến cảnh hành động, đạo diễn
Collet-Sera bị kích động quá mức, và cắt cảnh một cách cường điệu – một
trận chiến trong nhà vệ sinh máy bay trở nên, không hề nghẹt thở hồi
hộp, mà chỉ là rất nhiều củi chỏ và nắm đấm.
Và tiếp đến màn ba.
Đó
thường xuyên là vấn đề trong những bộ phim như thế này, vì là lúc kẻ
phản diện hay một nhóm kẻ xấu bước ra, giải thích lý do chúng làm thế
(và làm như thế nào). Nếu có bất kỳ lỗ hổng nào, không khí sẽ bắt đầu
biến khỏi khá nhanh chóng.
Và đây là lúc
Non-Stop bắt đầu đánh mất áp lực.
Sự thật là, ít nhất bộ phim không hề bài ngoại trầm trọng như hình tượng trong
Taken (hoặc điên rồ như hai hình tượng thần-và-Á thần Neeson đã làm, hoặc trong phim dở tệ
The A-Team).
Nhưng nó vừa lố bịch vừa một chút “vẹt”: Neeson đã đưa thể loại này vào
lối mòn và ông vẫn có một vài phim hành động nữa xếp hàng sẵn, một
trong số chúng với cùng đạo diễn.
Julian Moore (phải) trong phim
Thật may mắn, ông nói rằng đã ký hợp đồng để thực hiện một phim với
Martin Scorsese về những người truyền đạo Công giáo ở nước Nhật Bản
phong kiến; quay lại với phim nghiêm túc không thể đúng lúc hơn. Hoặc
những gã cao ngạo cứng cựa đó sẽ sớm qua đi trên phim? Họ đâu chỉ là
những con người ông đóng trong những bộ phim.
Ghi chú phân loại: bộ phim chứa đựng bạo lực, ngôn ngữ thô tục.
Non-Stop (PG-13) Universal (106 phút)
Đạo diễn Jaume Collet-Sera. Với Liam Neeson, Julianne Moore.
Đánh giá: ★ ★ ½
Dịch: © Hoài Nam @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Star-Ledger
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi