Satoshi Kon, mất vì ung thư tụy ở tuổi 46 vào ngày 24/8/2010, là nhà 
sáng tạo độc đáo và táo bạo nhất của điện ảnh hoạt hình Nhật Bản.
        
            Trong sự nghiệp làm phim dài hàng thập kỷ của ông, vị đạo diễn hoạt hình
 quá cố này đã thực hiện một số phim trực quan nhất trong các 
thể loại khoa học, hài, lãng mạn và kinh dị. Phim của ông hòa lẫn giấc 
mơ và hiện tại trong khi vẫn mang đến một sự tường thuật xã hội thô ráp 
về xã hội Nhật Bản, sự tưởng tượng và sáng tạo của chúng ta.

    
    
  
  
Kon bắt đầu sự nghiệp với vai trò là một họa sĩ truyện tranh trẻ tham gia cuộc chiến hàng tuần trên tạp chí 
Shonen. Sau đó một thời gian ngắn, ông được đưa về dưới trướng Mamoru Oshii với vai trò là họa sĩ hoạt hình cho 
Roujin Z, hợp tác với đạo diễn của 
Ghost in the Shell trong tác phẩm làm lại truyện tranh  
Seraphim 266, 613, 336 Wings.
 Năm 1995, ông có tác phẩm đạo diễn đầu tay khi đạo diễn 
Akira,
thần tượng của Kon, Katsuhiro Otomo, đề nghị ông đạo diễn một phim ngắn trong hợp tuyển 
Memories của Otomo, 
Magnetic Rose.  
Kể
 từ đó, Kon làm nên tên tuổi là một đạo diễn hoạt hình và kể chuyện độc 
đáo, đan kết chủ đề viễn tưởng và thực tại vào câu chuyện tình cảm con 
người đầy sáng tạo ma thuật. Theo 
The Guardian, ông muốn mỗi 
phim của mình khám phá nhiều hiện thực mà con người đang sống và viễn 
tưởng họ mong có được, và ý tưởng này đã mở rộng quan điểm của ông về 
học thuyết hoạt hình.

    
    
  
  
Điều khiến phong cách hoạt hình của ông độc nhất vô nhị là ông đã bắt 
được những cảm xúc thanh thoát của dòng chảy và những giấc mơ một cách 
hoàn hảo. Như được giải thích trong 
Every Frame a Painting, bộ 
phim nói về cách sử dụng thời gian và không gian của Satoshi Kon, Kon 
kết hợp những cảnh phim sử dụng sự chuyển tiếp mà trước đó chỉ có thể 
thấy trong điện ảnh người đóng. Kon đã sử dụng cách của George Ray Hill 
trong phim chuyển thể 
Slaughterhouse-Five của Kurt Vonnegut năm
 1972 - sử dụng kỹ thuật cắt nối chuyển ảnh, nối tiếp chính xác và xen
 kẽ hai khoảng thời gian khác biệt để phản chiếu nhau - cũng như sử dụng
 những sự vật chạy qua để chuyển cảnh, kiểu lùi xa trên màn ảnh nhỏ và 
những khung hình đen trắng để nhảy cảnh đột ngột.
Kon thể hiện điều này rõ nhất trong phần giới thiệu mở đầu của 
Paprika,
 cho thấy con người thứ hai của bác sĩ Chiba, Paprika, từ các bức tranh 
đến việc mô tả quần áo bằng tranh, sử dụng những khung hình lờ mờ và 
dựng cảnh (mise-en-scene) và phục trang đến việc chuyển cảnh và trang 
phục trong những chuyển động phi vật lý bất tận rời rạc. Khi so sánh với
 phần còn lại của ngành công nghiệp hoạt hình Nhật Bản tại thời điểm đó,
 tác phẩm của Satoshi Kon thật khác biệt và không giống bất cứ phim nào.
 Ngay cả ngày nay, không đạo diễn hoạt hình nào kết hợp được kiểu làm 
phim mềm dẻo và trôi chảy như trong các phim của ông.

    
    
  
  
Theo đó, Satoshi Kon đã khám phá đề tài siêu thực và cấm kỵ một cách hóm hỉnh đen tối độc đáo. Loạt phim ngắn 13 tập 
Paranoia Agent
 phản ánh nỗi sợ hãi và sự kìm nén của xã hội hiện đại Nhật Bản theo cách mà
 lúc thì nghiêm túc đầy ám ảnh và lúc lại ngốc nghếch đầy quyến
 rũ. Một tập phim theo chân một ông già, một người đồng tính trung niên và 
một cô gái trẻ, sau khi gặp nhau trên một diễn đàn thỏa ước tự tử trực 
tuyến, quyết định tự tử cùng nhau, thất bại một cách hài hước trong mỗi 
lần thử; trong khi một tập khác về một nhóm các bà nội trợ tìm cách hơn 
thua trong việc kể các vụ bạo hành gần đây của nhà hàng xóm, 
kết thúc bằng việc một người về nhà với thân thể đầy vết bầm tím do bị 
chồng đánh và là câu chuyện hoàn hảo để thỏa mãn những người
 khác.
Tương tự, phim tình cảm lãng mạn 
Millennium Actress của ông, theo chân một nữ diễn viên có tuổi nổi tiếng, có nét tương đồng với nữ diễn viên người thật của 
Tokyo Story,
 Setsuko Hara, trong khi cố tìm kiếm tình yêu vĩnh cửu một cách đầy ám 
ảnh, Kon sử dụng chuyển cảnh liên tiếp khi chuyển tiếp các thể loại 
và bối cảnh trong sự nghiệp diễn xuất của cô, để làm mờ đi thế giới 
trong các phim này như thể đó chính là ký ức của cô.

    
        
            
                | 
                     Paranoia Agent phản ánh nỗi sợ hãi và sự kìm nén của xã hội hiện đại Nhật Bản
                                          | 
                            
                    
            
    
  
  
Không giống như nhiều đạo diễn hoạt hình Nhật Bản thế kỷ 21, những người 
chịu ảnh hưởng nặng nề của một lịch sử phim hoạt hình phong phú được làm
 nên bởi Osamu Tezuka và Katsuhiro Otomo, Satoshi Kon đã học lịch sử 
điện ảnh quốc tế và cũng lấy cảm hứng từ các phim người thật. Cuộc sống 
tăm tối của những cư dân Tokyo trong 
Paranoia Agent phản ánh sự bí ẩn và sức quyến rũ đầy hài hước đen tối của 
Twin Peaks và 
X-Files, trong khi 
Tokyo Godfathers là một phim tình cảm Giáng sinh vui vẻ - theo tiêu chuẩn của Kon.
Kỹ thuật quay phim trong 
Perfect Blue,
 phim ly kỳ-tâm thần về một cựu thần tượng trở thành diễn viên bị ám ảnh
 bởi cái bóng của chính cô và một người hâm mộ quá khích, gợi nhớ sâu 
sắc 
Rear Window của Alfred Hitchcock. Những đoạn phim quay 
từ các điểm đối lập trong căn hộ của Mima và từ ngoài cửa sổ của cô gợi 
lên cảm giác quen thuộc về sự quan sát bệnh hoạn khác biệt và hoang 
tưởng nổi tiếng gắn liền với Hitchcock, như Jeff chứng kiến vụ án 
xảy ra qua ống kính máy quay từ căn hộ của mình.

    
        
            
                | 
                     Chiyoko nhập nhằng giữa danh phận tưởng tượng của những vai diễn nữ chính của cô trong phim Millennium Actress
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                                          | 
                            
                    
            
    
  
  
Cũng giống như sự ngờ vực của Jeff tăng lên theo nỗi sợ hãi trong xã hội Mỹ tại thời điểm 
Rear Window
 ra mắt, các câu chuyện của Satoshi Kon phản ánh thế giới xung quanh ông
 và là tấm gương độc đáo về những hiện thực thô ráp ảm đạm của Tokyo 
hiện đại. Danh phận ăn khách trong sự nghiệp thần tượng của Mima và 
những áp lực mà cô phải gánh chịu trong hành trình khám phá bản thân 
ngoài danh phận thần tượng phản ánh những kỳ vọng mệt nhoài đặt vào thần
 tượng biểu diễn trong nền công nghiệp âm nhạc đại chúng Nhật Bản, đặc 
biệt trong thời kỳ nở rộ nhạc thần tượng thập niên 1990.
Hoàn 
cảnh sống tàn bạo của ba người vô gia cư, cộng đồng đồng tính, thể 
hiện khó khăn về tài chính, và bạo lực đối với họ trong 
Tokyo Godfathers
 là một phê phán mạnh mẽ về sự thờ ơ và thất vọng xã hội đối với tình 
trạng vô gia cư và từ chối thân phận đồng tính và văn hóa đồng tính. Lil
 Slugger, kẻ giết người hàng loạt tính tình trẻ con dùng gậy bóng chày ám ảnh
 các cư dân Tokyo trong 
Paranoia Agent, là lời nhắc nhở về tội 
phạm bạo lực vị thành niên ngày càng tăng trong giai đoạn 1999-2000, 
trong khi một tập khác về tham nhũng chính trị trong bối cảnh ẩn dụ của 
một lớp học tiểu học trong cuộc bầu chọn lớp trưởng đã nhắc đến các báo 
cáo hối lộ của các đảng phái chính trị giai đoạn 1996-2000.

    
        
            
                | 
                     Tokyo Godfathers là một phim tình cảm Giáng sinh vui vẻ - theo tiêu chuẩn của Kon
                                          | 
                            
                    
            
    
  
  
Dựa trên bối cảnh này, phim của Kon còn là về cách chúng ta sống nhiều 
cuộc đời. Mỗi nhân vật của ông đều ấâu tranh để chấp nhận con người của mình bởi họ bị giằng xé giữa hình ảnh tưởng tượng về con người họ muốn trở 
thành và thực tại xung quanh họ. Trong 
Perfect Blue, Mima muốn 
sống một cuộc sống bình thường nhưng bị giới hạn bởi những cam kết của 
cô trong vai trò nhân vật của công chúng, và trong 
Millennium Actress,
 Chiyoko nhập nhằng giữa danh phận tưởng tượng của những vai diễn nữ 
chính của cô trong các phim lãng mạn tìm kiếm tình yêu đã mất của họ với
 khát vọng của chính cô tìm lại một người đàn ông mà cô đã gặp từ lâu. 
Bộ ba trong 
Tokyo Godfathers chăm sóc một em bé sơ sinh bị bỏ 
rơi để thoát khỏi những vấn đề mà họ từng bỏ chạy, nhưng, một 
khi họ nhận ra rằng họ không thích hợp để nuôi một đứa trẻ và phải tìm 
mẹ của nó, cuối cùng họ buộc phải đối mặt với vấn đề và quay lại 
với quá khứ của họ.
Trong khi việc khám phá danh phận của 
Paprika gắn liền với tính cách thực sự và công việc của các nhân vật và thế giới tưởng tượng mà họ khám phá, các phần khác nhau của 
Paranoia Agent
 có cách kể chuyện hoàn chỉnh hơn về cách thân phận được nhìn nhận trong
 xã hội Nhật Bản khi Kon sử dụng sự suy nhược và mối đe dọa tiềm ẩn của 
Lil Slugger làm một giải pháp tăng tiến và ẩn dụ đối với các nghĩa vụ 
tương phản của mỗi nhân vật. Theo những cách này, mặc dù Satoshi Kon 
được nhớ đến với khả năng hoạt hình đáng kinh ngạc, chính nghiên cứu mang tính
 chuyên đề của ông về việc khám phá danh phận của một con người và các 
mối quan hệ tương phản của chúng ta là điều khiến ông khác biệt với 
những người kể chuyện bằng hoạt hình khác trong thế kỷ 21.

    
        
            
                | 
                     Tác phẩm hoàn chỉnh cuối cùng của Kon, phim ngắn Good Morning, 2008
                                          | 
                            
                    
            
    
  
  
Như vậy, không ngạc nhiên khi Satoshi Kon đã ảnh hưởng đến một số đạo 
diễn thành công nhất của Hollywood hiện đại. Cũng giống như 
Ghost in the Shell kinh điển đã truyền cảm hứng cho bộ ba 
Matrix của Wachowski và tương lai của điện ảnh cyberpunk hậu tận thế, 
Perfect Blue và 
Paprika cũng ảnh hưởng đến Darren Aronofsky và Christopher Nolan.
Black Swan
 của Aronofsky và câu chuyện phim về một nghệ sĩ đấu tranh để theo đuổi 
sự nghiệp khi giữ được cái tâm của mình chịu ảnh hưởng nặng nề bởi sự 
tha hóa đến điên dại của Mima khi cô theo đuổi sự nghiệp diễn xuất. Nhà 
làm phim táo bạo này sử dụng những thước phim tương tự Mima bị theo đuổi
 bởi hình ảnh phản chiếu của cô trong gương và đã có một sự mô phỏng 
đáng xấu hổ cảnh bồn tắm nổi tiếng trong 
A Requiem for a Dream. Christopher Nolan đã đạo diễn 
Inception bốn năm sau khi câu chuyện về một thám tử giấc mơ du hành trong tiềm thức trong cơn mơ của người khác của 
Paprika. Giống như Aronofsky, Nolan đã sử dụng cảnh nổi tiếng của 
Paprika,
 được gọi là, hành lang kéo dài nơi Toshimi chứng kiến một vụ giết 
người, và hiệu ứng hình ảnh về thế giới trong mơ vỡ vụn như kính. 
Trước khi mất, Satoshi Kon đang thực hiện 
The Dream Machine,
 bộ phim xoay quanh một người máy được cho là phim gia đình chính thức 
đầu tiên của ông. Nhà sản xuất của xưởng phim Mappa và nhà sáng lập 
xưởng phim hoạt hình đằng sau nhiều phim của Kon, Madhouse, Masao 
Murayama, đã thừa nhận rằng không ai có thể có được khả năng tưởng
 tượng kỳ diệu như Kon. “Trong bốn đến năm năm, tôi không ngừng tìm kiếm
 một đạo diễn thích hợp để hoàn thành tác phẩm của Kon,” Murayama nói 
với Akiba năm 2016. “Trước khi ông mất, khung nội dung và kịch bản, thậm
 chí các cảnh chính của bộ phim đã hoàn tất. Ngay cả nếu ai đó có thể bắt 
chước tác phẩm của Kon, thì rõ ràng đó chỉ là bắt chước.”

    
        
            
                | 
                     The Dream Machine, bộ phim xoay quanh một người máy được cho là phim
 gia đình chính thức đầu tiên của ông vẫn chưa tìm được đạo diễn thích 
hợp để hoàn thành
                                          | 
                            
                    
            
    
  
  
Trong một thập kỷ, Satoshi Kon đã thực hiện bốn phim điện ảnh và một 
phim truyền hình, với một phim khác hoàn thành được một nửa. So sánh với
 sự nổi tiếng của Makoto Shinkai và Mamoru Hosoda, Kon được coi là một 
đạo diễn ngách, và đáng tiếc thay phim của ông không được biết đến 
nhiều ở phương Tây. Nhưng, ông luôn đi trước thời đại của mình, kể cả 
bây giờ, không đạo diễn phim hoạt hình hiện đại nào có thể thay đổi cách
 chúng ta nhìn nhận phim hoạt hình như ông đã làm.
Dịch: © Chi Nguyễn @Quaivatdienanh.com
Nguồn: IGN