Tác phẩm của ông có thể kỳ lạ, gây rợn người, phi tuyến tính, thậm chí
là đồi trụy. Trong cuộc sống, ông gần như là người lỗi thời một cách
buồn cười. Nhưng sự điên rồ có phương pháp, và sự rối rắm mà ông đã gieo
rắc một cách chuyên nghiệp có những ý nghĩa sâu sắc để khám phá.
“Tôi phải nói mình rất thích hút thuốc,” David Lynch viết vào mùa hè
năm ngoái, “và tôi thực sự thích thuốc lá — mùi của nó, châm lửa, hút.”
Ông kết luận, “Tôi tràn ngập hạnh phúc và tôi sẽ không bao giờ nghỉ
hưu”
|
Trong một thế giới xem ra ngày càng bị chi phối bởi những kẻ phá đám hợm
hĩnh và những kẻ khốn thích diễn trò, David Lynch lại xác nhận trung
thực rằng ông đang chiến đấu với bệnh khí phế thũng. “Tôi phải nói mình
rất thích hút thuốc,” ông viết vào mùa hè năm ngoái, “và tôi thực sự
thích thuốc lá — mùi của nó, châm lửa, hút.” Ông kết luận, “Tôi tràn
ngập hạnh phúc và tôi sẽ không bao giờ nghỉ hưu.”
Người viết chưa
bao giờ gặp David Lynch, nhưng khi lướt qua danh sách trong đầu tên
những người bạn ở Los Angeles có thể gặp nguy hiểm trong tuần qua, người
viết không thể không nghĩ về ông. Ông có vài ngôi nhà trong thành phố,
bao gồm một căn trên Đại lộ Mulholland đã được đưa vào nổi bật trong bộ
phim
Lost Highway của ông. Và chắc chắn người viết thấy trên
Instagram rằng ông đã sơ tán. Giờ có tin ông qua đời quá sớm, ở tuổi 78
mãi mãi trẻ trung.
David Lynch trong một cảnh từ phim tài liệu David Lynch: The Art Life năm 2016
|
Không lâu sau khi Lynch bắt đầu sự nghiệp làm phim, “Lynchian” đã trở
thành một tính từ. Từ này lần lượt gợi lên một loạt các tính từ khác để
miêu tả tác phẩm của ông: kỳ lạ, gây rợn, phi tuyến tính, thậm chí có
thể là đồi trụy. Và vì vậy, theo thời gian, thật thích thú khám phá ra
con người này lại là một người đàn ông rất Mỹ và gần như khổ hạnh quá
mức thế nào.
Lynch lớn lên hầu như toàn trong đất liền. Cha ông
làm việc cho Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ (USDA), và gia đình ông chuyển từ
Idaho đến Washington, rồi quay lại Idaho, rồi đến Virginia và Bắc
Carolina. Có lẽ sáng tạo nổi tiếng và được ghi nhớ nhất của ông, đặc vụ
Dale Cooper của
Twin Peaks, phần lớn dựa trên chính Lynch.
David Foster Wallace từng miêu tả nhà làm phim này là “Jimmy Stewart
chơi thuốc gây ảo giác”, và khó mà phản bác điều đó — ngoại trừ việc
người viết không biết ông có từng chơi chất kích thích hay không. Hay
chỉ thuốc lá và rượu vang hảo hạng, nếu đoán từ diễn xuất của ông trong
vai giám đốc FBI Gordon Cole trong
Twin Peaks.
Lynch chỉ đạo Dean Stockwell và Francesca Annis trong Dune, dựa theo cùng tiểu thuyết mà Denis Villeneuve chuyển thể thành hai phim gần đây
|
Lynch tìm cảm giác hưng phấn — và kết nối với tiềm thức của mình — thông
qua thiền định, trở thành hình ảnh đại diện hàng đầu của phong trào
Thiền siêu việt từng được Maharishi Mahesh Yogi lãnh đạo. Ông tin tưởng
mãnh liệt vào giá trị và sức mạnh của tiềm thức, và ông đã truyền niềm
tin đó vào tác phẩm của mình bằng lòng quyết tâm có lẽ chỉ có những
người theo chủ nghĩa Siêu thực của một thế kỷ trước mới sánh kịp. Ý
tưởng về Bob, trùm cuối gần như siêu nhiên của
Twin Peaks, lần đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của Lynch. Ông đã chú ý, và đó là một đặc điểm thiên tài của ông.
Nhưng
phần khác xuất hiện khi ông đang quay một cảnh và nhận ra một trong
những nhà dựng cảnh gợi ông nhớ giấc mơ của mình. Ông đã hỏi thành viên
đoàn làm phim Frank Silva có thuộc Nghiệp đoàn Diễn viên Màn ảnh (SAG)
không. Khi Silva nói có, Lynch đã yêu cầu ông thử một cảnh lia máy ngang
qua phòng ngủ kết thúc bằng cảnh Silva cười khẩy vào máy quay. Cảnh
quay này không có trong kịch bản, nhưng nó hiệu quả, và phần còn lại làm
nên lịch sử truyền hình.
Lynch và Isabella Rossellini, nữ diễn viên chính của Blue Velvet (1986). Bộ phim mang về cho Lynch lần thứ nhì trong ba lần được đề cử Oscar đạo diễn xuất sắc
|
Trước khi chuyển sang làm phim, Lynch đã sống đời họa sĩ du mục ở
Philadelphia. Một cách diễn giải các bộ phim của ông là ông luôn tạo ra
những hình ảnh gợi lên cảm xúc mạnh mẽ. Ông cũng là một cộng tác viên âm
nhạc tài năng, đáng chú ý nhất là với nhà soạn nhạc Angelo Badalamenti,
và đó là một công cụ khác mà ông sử dụng để huy động phản ứng cảm xúc
mà không cần phải dùng đến những thứ nhàm chán như sự mạch lạc trong câu
chuyện.
Nhưng đừng nhầm lẫn: Lynch cũng là một người kể chuyện
tuyệt vời. Và nếu có những bộ phim, đặc biệt là về cuối sự nghiệp của
ông, không hợp lý, thì đó là vì ông quyết định rằng chúng sẽ thú vị hơn
theo cách đó. Hoặc cũng có thể khiến chúng có ý nghĩa hơn.
Lynch trên trường quay Twin Peaks năm 1990
|
Lynch nổi danh với
Eraserhead, phim độc lập kinh phí nhỏ mà ông
tự bỏ tiền làm và quay ở Philadelphia với những cộng sự sáng tạo lâu
năm như Jack Nance và Charlotte Stewart. Bộ phim đó dẫn đến những cơ hội
lớn hơn và tốt hơn: đầu tiên là
The Elephant Man, và sau đó là
Dune,
theo truyền thống lâu đời của Hollywood là yêu cầu những đạo diễn tác
gia có tầm nhìn giải quyết những thiên truyện phiêu lưu trải dài nổi
tiếng. Thất bại của dự án đó có lẽ gây hại cho chuỗi phim
Dune
nhiều hơn là cho sự nghiệp của Lynch — không ai dám làm gì bộ truyện nữa
cho đến khi Denis Villeneuve thử sức trong thập kỷ này. Nhưng may mắn
thay, nó đã định hướng lại sự nghiệp của Lynch hướng đến những câu
chuyện có tầm vóc con người hơn.
Cảnh mở đầu nổi tiếng của
Blue Velvet
khắc họa một hàng rào gỗ trắng hoàn hảo ở vùng ngoại ô, sau đó đưa
chúng ta đến cận cảnh những con côn trùng đang bò dưới đám cỏ hoàn hảo
đó. Đó là một thế giới thu nhỏ trong thế giới quan của Lynch. Ông yêu
văn hóa Mỹ, nhưng ông cũng biết rằng đó chỉ là một vỏ bọc, một mánh
khóe, một trò lừa bịp. Con người quá đen tối để có thể thích nghi với
một môi trường lý tưởng như vậy — và không chỉ những kẻ tâm thần rõ ràng
như Frank Booth của Dennis Hopper.
Lynch với Anthony Hopkins và Hannah Gordon trên trường quay The Elephant Man năm 1980
|
Sau
Blue Velvet, Lynch đảm nhiệm hai dự án gần như cùng lúc:
Wild at Heart, chuyển thể từ tiểu thuyết của John Eldredge (đồng sáng tác kịch bản với Lynch) và một phim truyền hình cho đài ABC có tên
Twin Peaks, mà ông đồng sáng tạo với Mark Frost, nhà biên kịch tài ba đã mài giũa tài năng truyền hình của mình qua các chương trình như
Hill Street Blues.
Wild at Heart là một thành công của phim nghệ thuật, nhưng
Twin Peaks
thu hút trí tưởng tượng của toàn nước Mỹ, với suy đoán nghẹt thở trên
các phương tiện truyền thông về kẻ đã giết Laura Palmer — hoa khôi
trường trung học chịu cái chết bi thảm làm trung tâm của bộ phim. Theo
thời gian, thực tế của truyền hình nhà đài lấn át tham vọng sáng tạo cao
vời của Lynch và Frost, nhưng phim bộ này đã trở thành một tác phẩm
kinh điển được đưa vào Đại sảnh Danh vọng.
Patricia Arquette và David Lynch trên trường quay Lost Highway (1997)
|
Sau khi
Twin Peaks bị nhà đài hủy phát sóng, Lynch đã tiếp nối nó bằng phim lẻ tiền truyện
Fire Walk With Me,
và mãi đến năm 2017, Lynch và Frost mới tái hợp cho một mùa cuối cùng
không khoan nhượng — và hoàn toàn thông minh — có tên gọi đơn giản là
Twin Peaks: The Return.
Trong những năm 1990 và 2000, Lynch tiếp tục làm những bộ phim mạnh mẽ, đòi hỏi cao —
Mulholland Drive,
Lost Highway và
Straight Story
bình thường đến lạ. Nhưng khi ông đào sâu hơn vào tiềm thức, tầm nhìn
của ông có thể trở nên khó tài trợ hơn. Thực ra, ông đã từng bỏ phần
tiếp theo của
Twin Peaks trên Showtime vì những phàn nàn về
kinh phí, và có một đoạn video lan truyền trong thế giới rộng lớn của
cộng đồng người hâm mộ
Twin Peaks cho thấy ông rất bất mãn về
việc bị tính toán chi li vô lý cho một cảnh quay. Ông sẽ không bao giờ
nghỉ hưu, nhưng ông cũng không có ý định quay lại thời kỳ tự bỏ tiền túi
ra làm.
Lynch nổi danh với Eraserhead, phim độc lập kinh phí nhỏ mà
ông tự bỏ tiền làm và quay ở Philadelphia với những cộng sự sáng tạo
lâu năm như Jack Nance và Charlotte Stewart
|
Lynch được coi là thiên tài khi các bộ phim và tập phim truyền hình của
ông mỗi lần xem đều mang đến những kho báu mới. Kể cả khi không hợp lý,
chúng vẫn chỉ ra những sự thật bí mật và những bí ẩn khó hiểu. Ông đã
thành thạo nghệ thuật khiến chúng ta quan tâm đến những thứ mà chúng ta
không hiểu. Còn điều gì chân thực hơn thế nữa?
Dịch: © Phương Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Vanity Fair