Đây là lần đầu tiên người viết gặp Trần Pháp Lai: tại một buổi chụp ảnh,
đi đôi giày bốt màu đen nặng nề hài hước. Xoay người trong trang phục
đỏ thẫm, cô hụp xuống tránh đòn của một chiến binh, và ánh mắt cô tối
lại cho hợp cảnh. Máy ảnh nhấp nháy; gò má cô sáng lóe lên như dao cạo.
Người viết thấy kinh sợ cô ấy.
Một bức trong bộ ảnh Elle thực hiện cho Trần Pháp Lai
|
Trần Pháp Lai uể oải; duyên dáng mà trễ nãi. Khi nhiếp ảnh gia hỏi cô ấy
tư thế nào cảm thấy tự nhiên nhất, cô xoay người một vòng rồi phịch
xuống như đứa trẻ mới biết đi. Nhiếp ảnh gia yêu cầu bước đi mạnh mẽ,
thế là cô dập gót chân lên nền xi măng thật mạnh. Cứ như thể cô đang bắt
tất cả mọi người làm con tin trên phim trường — và tận hưởng mọi khoảnh
khắc.
Ở chừng mực nào đó thì đúng thế. Trần Pháp Lai, có tác phẩm điện ảnh Hollywood đầu tiên là
Shang-Chi và Huyền thoại Thập Nhẫn
rất được mong đợi của Marvel, chắc chắn đã thu hút sự chú ý. Cô đang
trải qua một năm kỷ lục, về mặt cá nhân và sự nghiệp: Vào tháng 2, cô và
chồng, doanh nhân công nghệ người Pháp Emmanuel Straschnov, chào đón
một cô con gái. Phim truyền hình Mỹ đầu tiên của cô,
The Undoing,
được đề cử giải Emmy vào tháng 7. Và vào tháng 9, cô gia nhập hàng ngũ
Vũ trụ Điện ảnh Marvel trong bộ phim đầu tiên có vai chính là người Mỹ
gốc Á và dàn diễn viên đa số là người Mỹ gốc Á.
Vì vậy, nhận thức
của người viết về cô ấy, vào một buổi chiều tháng 6 này, là cô thoải
mái, tự lập, và những điều đó như trang sức nạm lên chiếc vương miện của
cô. Nhưng, như người viết sẽ ngộ ra, rất dễ hiểu sai Trần Pháp Lai.
Xu hướng thể hiện sự điềm tĩnh độc đáo là cách nữ diễn viên bước vào nghề diễn xuất từ đầu
|
“Tôi đang hét lên trong lòng,” cô nhớ lại buổi chụp ảnh tại Borsalia,
một quán cà phê Ý ở quận Flatiron của Manhattan. “Tôi không nghĩ mình sẽ
cảm thấy thoải mái khi tạo dáng trước một nhiếp ảnh gia; tôi chưa bao
giờ được đào tạo. Tôi luôn cảm thấy mình rất cô đơn. Tôi có thể trông
như biết mình phải làm gì, nhưng đôi khi về nhà tôi lại hối hận.”
Trần
Pháp Lai, 39 tuổi, thường sử dụng chiến thuật này: thừa nhận sự nhút
nhát tiến triển thành kịch tính đầy suy ngẫm. Cô liên tục đánh giá lại
chuyện gì, khi nào, ở đâu và cách cô muốn thể hiện bản thân và trong quá
trình đó, cô sử dụng cảm xúc làm công cụ có chọn lọc cẩn thận. Ngược
lại, cô tự nhiên nguôi ngoai, vui vẻ, cứ như một đứa trẻ. Tuy nhiên, cô ý
thức vẻ đẹp thanh lịch của mình đến mức giả định rằng điều đó ngăn các
đạo diễn chọn cô vào vai hài.
Trần Pháp Lai nói: “Tôi không phải
là người biểu cảm quá mức. Tôi nghĩ mình khá điềm tĩnh.” Ngay cả trong
bộ cánh lúc đó là áo nịt đen, quần dài màu hồng phấn cuộn gấu, và áo
khoác Chuck Taylors màu trắng — gần như không trang điểm, chỉ một chiếc
dây chuyền vàng đơn giản trên cổ — trông cô đủ bóng bẩy để tham dự một
bữa tiệc trưa. Có lẽ đó là cách Trần Pháp Lai có được vai diễn truyền
hình đầu tiên trong
The Undoing của HBO, vai Jolene, một bà mẹ
giàu có, quyền lực trong nhóm phụ huynh-bạn thân của Nicole Kidman.
Jolene hóm hỉnh gọi một thành viên là “tổng-tiết-sữa”, câu thoại mà bạn
có thể thấy Trần Pháp Lai rất thích diễn. (Tuy nhiên, cô vẫn chưa xem
The Undoing vì sợ ghét màn trình diễn của chính mình.)
Trần Pháp Lai trong phim truyền hình HBO The Undoing
|
Xu hướng thể hiện sự điềm tĩnh độc đáo là cách nữ diễn viên bước vào
nghề diễn xuất từ đầu. Năm 2002, vài năm sau khi gia đình Trần Pháp Lai
di dân từ Trung Quốc đến Atlanta, mẹ cô xé từ tờ báo của người Mỹ gốc
Trung Quốc: quảng cáo tìm kiếm Hoa hậu người Mỹ gốc Á tiếp theo. Trần
Pháp Lai chưa bao giờ tham gia cuộc thi sắc đẹp nào và không tự nhận
mình là người đẹp đặc biệt, nhưng tiền đề đã khiến cô ấy tò mò — cũng
như số tiền thưởng trị giá hàng nghìn đôla — vì vậy cô đã nộp đơn. Khi
lọt vào chung kết, cô một mình bay đi khắp đất nước, và cuối cùng khi
giành chiến thắng, cô cũng tự đi một mình như vậy — mặc chiếc váy nhiều
tầng như lớp phủ mặt bánh, cô gọi điện cho bố mẹ để chia sẻ tin vui từ
sân khấu.
Hai năm sau, Trần Pháp Lai được vinh danh là Hoa hậu
Trung Quốc New York. Sau đó, năm 2005, cô giành ngôi vị Á hậu 1 trong
cuộc thi Hoa hậu Quốc tế Trung Quốc, do đài truyền hình TVB Hồng Kông tổ
chức. Bị cuốn hút bởi thần thái và ngoại hình của cô, nhà đài đã ký với
cô một hợp đồng sáu năm — sau đó mở rộng thành tám năm — mà đầu tiên cô
hoàn thành hợp đồng với tư cách người dẫn chương trình tạp kỹ sau đó là
diễn viên.
Với nụ cười nhếch mép đáng yêu, Trần Pháp Lai thừa
nhận đó không phải là cuộc sống mà cha mẹ cô đã mong ước cho cô. Ở Thành
Đô, thủ phủ của hơn 16 triệu dân ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, cô đã
trải qua thời thơ ấu và thời niên thiếu trong một ký túc xá dành cho
giáo viên và gia đình họ, trong số đó có mẹ cô, giáo viên dạy khiêu vũ.
Cha Trần Pháp Lai chỉnh đàn piano cho trường học, nhưng ông muốn cô có
sự nghiệp không dính dáng gì đến nghệ thuật. (Ông đề xuất khoa thư
viện.)
Trong phim bộ Đại luật sư tranh tài của TVB năm 2013
|
Giống như hầu hết gia đình ở Trung Quốc trong những năm 80, cha mẹ Trần
Pháp Lai chỉ có một con và điều quan trọng là con họ phải có cái mà Trần
Pháp Lai gọi là “công việc tĩnh tại nhất, an toàn nhất bạn có thể tìm
thấy.” Cô cho biết thêm: “Đó là điều mà bố tôi muốn ở tôi, đặc biệt vì
ông biết tôi hết sức bắng nhắng. Ông nói: ‘Con mà điềm tĩnh một chút thì
tuyệt lắm.’” Trần Pháp Lai vừa tốt nghiệp Đại học Emory với bằng kinh
doanh khi TVB mời ký hợp đồng biểu diễn. “Tôi chắc chắn có lẽ bố mẹ tôi
đã rất sợ hãi,” Trần Pháp Lai nói về cha mẹ cô. “Nhưng ít nhất họ đã
không để lộ cho tôi thấy.” Cô fax cho TVB bản hợp đồng đã ký và bay đến
Hồng Kông, sống ở đó trong chín năm tiếp theo.
Sau thời gian làm
người dẫn chương trình, đầu tiên công ty chọn cô vào vai phụ trong một
số phim bộ, bao gồm phim truyền hình tranh giành quyền lực
Sóng gió gia tộc, một bộ phim khiêu vũ tán tỉnh có tựa
Bước nhảy và phim hài gia đình thiên về ẩm thực
Ẩm thực cuộc sống. Năm 2011, cô nhận được vai chính trong phim ly kỳ tội phạm
Tiềm hành truy kích,
trong đó cô đóng vai chỉ huy và là người trong mộng của Laughing-Tạ
Thiên Hoa, nội gián của lực lượng cảnh sát Hồng Kông. Nhưng một trong
những dự án cuối cùng của Trần Pháp Lai ở Hồng Kông, phim bộ hàng không
năm 2013
Bao la vùng trời II, đã đánh bật cô ra khỏi trục của mình.
Cùng Ngô Trấn Vũ trong Bao la vùng trời II
|
Đến thời điểm này, cô đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở Hồng Kông, đặc
biệt là sau khi lặng lẽ kết hôn với người chồng đầu tiên, Daniel Sit,
năm 2008. “Tôi không phản ứng tốt trước các tay săn ảnh,” cô thú nhận.
“Tôi chỉ bảo vệ bản thân và không ngừng che giấu bản thân. Tôi không
biết ảnh hưởng lâu dài cho đến vài năm sau, khi nó ảnh hưởng đến mối
quan hệ của tôi.”
Mẹ Trần Pháp Lai để ý thấy con gái thường thu
mình ở nơi công cộng, thu mình lại với người lạ. Cô nói: “Có vài năm tôi
chỉ sống khép kín rèm cửa ở nhà, và tôi luôn có rèm trong xe hơi. Chỉ
là đã quá sức chịu đựng.” Trần Pháp Lai phác cử chỉ một New York hỗn
loạn nguyên hình xung quanh và nói, “Ở đây, tôi đang bắt đầu lại.”
Chính trong thời gian tham gia
Bao la vùng trời II,
mỏi mệt vì báo chí và niềm đam mê tắt ngấm đã đụng nhau. Cô không biết
mình đạt được gì ở TVB nữa. Các bạn diễn của cô, phần lớn là nam giới,
là những diễn viên tên tuổi, đã phát triển một hệ thống sản xuất có phần
tự tung tự tác cho phép thay đổi liên tục vào phút cuối. Trần Pháp Lai
lúng túng trong môi trường này, bị ngắt kết nối với trình tự thời gian
của chương trình và cách nó định hình nhân vật mà cô muốn đóng. Nhưng ít
ra sự thất vọng của cô đã kích hoạt một điều hiển nhiên: Cô yêu diễn
xuất, nhưng cô không chắc mình biết cách diễn xuất.
Cô nói: “Tôi
luôn cảm thấy như thể mình đang làm giả. Tôi không chắc làm sao tạo ra
nhân vật; tôi không chắc làm thế nào để thực hiện một phim bộ dài 20
tập.”
Trần Pháp Lai nhận giải thưởng thường niên TVB Nữ diễn viên phụ xuất sắc năm 2007
|
Bất chấp vẻ ngoài điềm tĩnh, Trần Pháp Lai có xu hướng cực đoan: Khi có
dự đoán “bùng nổ” sinh con, cô là một trong số ít những người quyết định
2020 sẽ là năm hoàn hảo để mang thai. Từ lần đầu tiên tham gia các cuộc
thi hoa hậu, chỉ vài năm sau cô đã trở thành một trong những người giỏi
nhất. Và khi cô muốn học diễn xuất, cô đã đến thẳng nơi được ví là Suối
Hồi Xuân của nghề diễn xuất: Juilliard School ở thành phố New York, một
trong những chương trình cạnh tranh nhất trên thế giới.
Trần
Pháp Lai là người Mỹ gốc Á duy nhất trong lớp kịch 17 sinh viên của cô.
Khi miêu tả khoảng thời gian của mình ở học viện được tôn kính này,
giọng nói cô run run. “Tất cả những gì tôi từng muốn trong cuộc đời mình
với tư cách diễn viên là một môi trường an toàn, có tính khám phá để
chỉ chơi và diễn,” cô nói, “mà không phải lo lắng liệu trông có ổn trên
máy quay, phòng vé sẽ ra sao, báo chí sẽ nói gì, đánh giá sẽ như thế
nào. Cứ thuần túy diễn thôi.”
Trần Pháp Lai đã tạm dừng toàn bộ
cuộc sống của mình cho việc học. Cô không hẹn hò trong hai năm (kể cả
Tinder: “Tôi có thể sẽ có rất nhiều người hâm mộ Trung Quốc.”) Cô không
tham gia bất kỳ phim điện ảnh hay chương trình truyền hình nào. (Theo
quy định của Juilliard, cô thậm chí còn không được phép thử vai.) Cô có
hợp đồng làm người phát ngôn cho Olay, và cô đã nói rõ với thương hiệu
rằng cô sẽ không thực hiện bất kỳ chuyến đi nào hoặc các chiến dịch
quảng cáo nếu chúng cản trở cô đi học.
Trần Pháp Lai (trái) diễn vở The Add Machine tại trường Juilliard
|
Richard Feldman, một trong những người hướng dẫn kịch nghệ của Trần Pháp
Lai tại Juilliard cho biết: “Phải dừng lại và tạm dừng sự nghiệp rất
thành công của cô để đến Juilliard trong bốn năm, điều đó thực sự ấn
tượng. Đó là kiểu nghệ sĩ mà chúng tôi hy vọng sẽ tìm thấy và giúp phát
triển.”
Trần Pháp Lai miêu tả mỗi năm trong bốn năm ở Juilliard
như thể là những tuần lễ theo chủ đề ở trường trung học. Năm đầu tiên là
Khám Phá: “Khám phá bản thân như một công cụ và phát hiện những thói
quen xấu.” Năm thứ hai là Đau Khổ: “Quăng bạn vào lửa và để bạn cháy
bùng.” Năm thứ ba là Bậc Thầy, tập trung chủ yếu vào Shakespeare và
những tác phẩm văn học kinh điển khác. Và năm thứ tư là Chuẩn Bị: chuẩn
bị sẵn sàng húc đầu vào đá, khi bạn bị xô đẩy phải tự chống đỡ cho mình
trong nghề.
Nếu có một lộ trình cực kỳ khó khăn, thì đó không
phải là lộ trình ngẫu hứng hay phong trào. Trần Pháp Lai nói: “Clown
thật khó đối với tôi.
Người viết phải dừng lại một lúc lâu mới
hiểu ra Trần Pháp Lai đang nói đến chú hề kiểu Ronald McDonald, mũi đỏ
đang bấm còi. “Cả năm đó, ngày nào tôi cũng khóc,” cô nói tiếp. “Đó là
thử thách diễn viên thực lực, bởi vì làm hề thì bạn không thể trốn được.
Bạn phải sử dụng hết con người mình.” Trần Pháp Lai nói, ý là diễn viên
phải làm cho khán giả cười, nhưng chủ yếu là thông qua những hành động
thô lỗ đến kỳ quái trên cơ thể họ. Nghĩa là làm mình hèn người đi, nhưng
cũng làm mình hăng hái lên. Ví dụ: dự án cuối cùng của Trần Pháp Lai
trong khóa học làm hề, cô đã đóng vai một nhân vật có tên Stinky Hamster
Discharge.
Trần Pháp Lai là người Mỹ gốc Á duy nhất trong khóa học 17 sinh viên của cô
|
Người viết vẫn thấy hoài nghi một cách đáng xấu hổ cho đến khi, ra khoải
quán Borsalia, Trần Pháp Lai quyết định minh họa ý cô muốn nói. Cô làm
một vẻ mặt kỳ cục, có lẽ là bất chấp thể chất. Cô vươn đầu, kiểu thấy
trong gương nhà cười, gần giống một quả bóng bay. Cô nhướng mày lên tận
đỉnh trán. Cô trố mắt và ngoác miệng thành một con ngáo ộp hàm ếch, răng
và lưỡi lởm chởm. Đây là khuôn mặt Hề của cô ấy, tôi nhận ra quá muộn,
bởi vì nó biến mất và cô điềm tĩnh trở lại. Nhưng quả là có. Tôi đã nhìn
thấy khuôn mặt đó.
“Tất cả chúng tôi đều cảm thấy đó là một
trong những lý do khiến cô ấy muốn đến trường — để tránh người ta soi
chiếu,” Feldman nói. “Diễn hề, tại sao lại rất cần thiết trong trường
của chúng tôi và nhiều trường khác, [buộc các diễn viên phải phơi bày]
những điều giấu kín vì lý do gia đình và văn hóa.”
Đầu phim
Shang-Chi và Huyền thoại Thập Nhẫn,
nhân vật của Trần Pháp Lai, Jiang Li, là người đầu tiên cất tiếng. Cô
kể chuyện, bằng tiếng Quan thoại, thần thoại về nhân vật Wenwu của Lương
Triều Vỹ với sự duyên dáng của một nhà quan sát thấu suốt và sự thân
tình của một người mẹ đang đọc truyện cho con nghe. Cô cũng có niềm vui
độc đáo đóng vai người yêu của Lương Triều Vỹ trên phim — một vai mà
nhiều khán giả sẽ ghen tị — và là mẹ Shang-Chi của Simu Liu. Một sự hiện
diện thanh tao, gần như thiêng liêng trong suốt bộ phim, Trần Pháp Lai
mở ra câu chuyện, củng cố trung tâm cảm xúc, và lèo lái hành động của
các nhân vật — tất cả trong khi hầu như không xuất hiện trên màn ảnh.
Trần Pháp Lai đã theo đuổi Shang-Chi kể từ lần đầu tiên cô biết dự án sẽ diễn ra, chỉ vài tháng sau khi tốt nghiệp trường Juilliard
|
Đạo diễn Destin Daniel Cretton của
Shang-Chi đã chọn Trần Pháp
Lai cho vai này hoàn toàn dựa trên những cuốn băng ghi hình cô. Cô có
phong thái tự nhiên của một nhà lãnh đạo, vẻ đẹp của một người tình,
nhưng — quan trọng hơn — những chiều sâu tiềm ẩn của một nữ anh hùng.
“[Jiang Li] phải có sự khôi hài về bản thân để giúp phá vỡ một số khuôn
mẫu nhân vật nữ châu Á thần bí mà chúng ta đã thấy trong quá khứ,”
Cretton nói. “Trần Pháp Lai có phép thuật về bản thân thực sự phù hợp
với nhân vật.”
Trần Pháp Lai đã theo đuổi
Shang-Chi kể
từ lần đầu tiên cô biết dự án sẽ diễn ra, chỉ vài tháng sau khi tốt
nghiệp trường Juilliard. Marvel đã sớm mở quy trình tuyển chọn diễn
viên, nhưng nhiều tháng trôi qua trước khi người quản lý của cô cuối
cùng gọi điện báo tin Cretton yêu cầu gặp mặt.
Thời điểm đó, Trần
Pháp Lai là cô dâu mới, chưa đầy 24 giờ kể từ khi bắt đầu tuần trăng
mật của mình: đi tất cả các nơi, một chuyến trên du thuyền đến Nam Cực,
lục địa nổi tiếng không có dịch vụ di động. “Cả nhóm của tôi đều sửng
sốt, vì vậy tôi đã cho họ số điện thoại vệ tinh, chẳng hạn như, của
thuyền trưởng,” cô nói. “Đó là phương tiện liên lạc duy nhất.” Vào ngày
thứ hai của chuyến đi, cuối cùng cô bắt được WiFi đáng tin cậy và nhận
tin vui: Bởi vì nhóm của cô cố gắng liên lạc với cô quá lâu, nên Marvel
mời luôn khỏi gặp. Trần Pháp Lai nói: “Chắc chắn tôi là người đầu tiên
nhận được lời mời của Marvel ở Nam Cực.”
Một sự hiện diện thanh tao, gần như thiêng liêng trong suốt bộ phim,
Trần Pháp Lai mở ra câu chuyện, củng cố trung tâm cảm xúc, và lèo lái
hành động của các nhân vật
|
Cô đã bay thẳng từ tuần trăng mật đến Sydney, Australia, nơi cô bắt đầu
rèn luyện thể chất: võ thuật, tập pilate, tập tạ, xoa bóp và áp lạnh.
Jiang Li có chiêu phái thần bí đặc biệt chỉ có thể miêu tả là siêu
năng lực dịch chuyển đẹp mắt. Thế giới dường như uốn quanh cô như ánh
sáng. Vì vậy, điều quan trọng là thân thủ của Trần Pháp Lai đều bắt
chước cảm giác di chuyển trong nước — chậm nhưng chính xác, mượt mà
nhưng mạnh mẽ. Cô sẽ đủ mạnh mẽ để có thể tuyệt nhất với Wenwu trong
trận chiến, để một Lương Triều Vỹ đáng yêu ngẩn ngơ trong vũng nước cạn
và say đắm trong tình yêu.
“Để đối mặt với một huyền thoại như
Lương Triều Vỹ, bạn cần phải tương thích với sự mãnh liệt của anh ấy,
tương thích với năng lực diễn xuất của anh, và Trần Pháp Lai có tất cả
những điều đó,” Cretton nói. “Tôi không nghĩ có nhiều diễn viên trên
hành tinh có thể đứng trong một cảnh với Lương Triều Vỹ và khiến khán
giả cảm thấy như “Ồ, tôi có thể hiểu tại sao anh ta lại yêu cô ấy.”
Trước
bất kỳ cảnh quay nào, Trần Pháp Lai sẽ làm màn khởi động cô học từ
trường Juilliard, hoặc tham khảo ý kiến của huấn luyện viên Kỹ thuật
Alexander mà cô yêu cầu đưa đến làm huấn luyện riêng. Mặc dù một số diễn
viên đã trêu chọc cô — cụ thể là Simu Liu — họ biết cô là ai: diễn viên
của diễn viên. Cô rất coi trọng những chuyện này! Cô lập luận rằng diễn
xuất là để kết nối mọi người, một điều đặc biệt quan trọng đối với cô
với tư cách là một phụ nữ, với tư cách là một người nhập cư và với tư
cách là một người mẹ. Cô là một nghệ sĩ biểu diễn có thể nói tiếng Anh,
tiếng Quan Thoại, tiếng Quảng Đông và kha khá tiếng Nhật, có thể hát,
khiêu vũ và chơi piano, nhưng vẫn lo mình không đủ tài năng, rằng công
việc cô đang làm không đủ quan trọng, rằng cô chưa tìm thấy đúng nhân
vật mà ngoài kia có người cần xem. Có lẽ hơi tự cao tự đại, cô thừa
nhận, nhưng không phải diễn xuất là vậy sao? Thuyết phục thiên hạ rằng
bạn biết mình là ai, bạn biết mình đang làm gì, bạn hiểu sâu thẳm tâm
hồn của người khác, kể cả khi bạn không hiểu chính mình? Thể hiện khía
cạnh của bản thân cần được nhìn thấy?
Cô có phong thái tự nhiên của một nhà lãnh đạo, vẻ đẹp của một người
tình, nhưng — quan trọng hơn — những chiều sâu tiềm ẩn của một nữ anh
hùng
|
Trước khi cập bến
The Undoing, Trần Pháp Lai đã đặt băn khoăn
về vị trí của mình ở Hollywood với tư cách là một nữ diễn viên người Mỹ
gốc Á. Cô nói: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy công việc diễn xuất, đặc biệt
là ở Mỹ, sẽ thuận buồm xuôi gió.” Nhưng cô không còn thắc mắc nữa. Thay
vào đó, cô tham khảo hộp đồ nghề của mình. Lần cuối cùng người viết và
Trần Pháp Lai nói chuyện, cô đã sẵn sàng bay đến Paris để bắt đầu thực
hiện dự án truyền hình Mỹ tiếp theo,
Irma Vep của HBO, phim bộ dài tập chuyển thể phim điện ảnh Pháp năm 1996.
Đối
với Trần Pháp Lai, hóa thân người khác rất nhẹ nhàng và thách thức bản
thân đủ để cơ thể không từ chối mình. Cô nói: “Thúc đẩy bản thân trở nên
đối lập với chính mình luôn rất hay.” Khi chuẩn bị rời quán cà phê,
người viết nhận ra lý do Trần Pháp Lai có vẻ rất thoải mái — “an nhiên”,
như cô nói — là vì cô không ngừng luyện tập. Cô thường xuyên khắc phục
các lỗ hổng bảo mật của mình đến mức có thể bật và tắt chúng, chọn khuôn
mặt mà cô muốn thể hiện như giở bộ bài. Được tập luyện nhưng vẫn chân
thực — nói nhiều sự thật cùng một lúc.
Trần Pháp Lai là người New
York lịch lãm, giang tay tạo cử chỉ dành cho người viết một cái ôm — dù
sao thì chúng ta vẫn đang trong đại dịch — khi cuối cùng chia tay nhau.
Trong những ngày tới, cô trở thành mẹ của chiến binh trong phim bom tấn
của Marvel.
Sau đó, chỉ có cô ấy mới có quyền quyết định xem chúng ta sẽ gặp ai tiếp theo.
Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Elle