Yuji Tajiri và Shinji Imaoka là hai trong số “Thất Phúc Thần của dòng
phim hồng” – một nhóm các đạo diễn phim khêu gợi (pinku eiga) dành cho
giới trẻ, họ được hoan nghênh như niềm hy vọng của thể loại phim này sau
khi nổi lên trong những năm 1990 và đầu những năm 2000.
Niềm hy vọng ấy giờ đã tàn lụi. Từng được sản xuất với số lượng lớn cho
các rạp chuyên biệt trong nhiều khu giải trí của Nhật Bản, phim hồng
(phim khiêu dâm nhẹ của Nhật Bản) – dạng phim ngắn với đầy cảnh quan hệ
tình dục được mô phỏng – ngày nay đã gần như bị xóa sổ bởi cơn lũ phim
khiêu dâm trên Internet. Tại một cuộc phỏng vấn với
Japan Timese tại Cinema K ở Shinjuku – nơi mà bộ phim mới
Koppamijin (
Broken Pieces)
của Tajiri đang trình chiếu - hai đạo diễn đã đấu tranh để đuổi kịp
những tên tuổi của hơn ba rạp chiếu hồng vẫn còn đang hoạt động tại
Tokyo.
K, sản xuất phim độc lập từ Nhật Bản và xuất ra nước
ngoài, không nằm trong số đó. Theatre Shinjuku cũng vậy, đây là nơi phim
mới nhất của Imaoka
Tsugunai: Shinjuku Golden-gai no Onna (Unlucky Woman’s Blues) được chiếu.
Yuji Tajiri (trái) and Shinji Imaoka đang đứng gần K’s Cinema ở Shinjuku - hai đạo diễn huyền thoại của thể loại phim hồng
Theo như Imaoka giải thích, công ty sản xuất phim hồng Kokuei mà ông và
Tajiri cùng làm, "gần như ngừng sản xuất – có lẽ là họ không thể tiếp
tục thêm nữa." Imaoka cho biết thêm ông đã sử dụng "những phương pháp
khác nhau" từ bộ phim hồng thông thường để quay bộ phim
Unlucky Woman’s Blues.
Tajiri
giải thích, sự khác biệt này bắt đầu từ Kyoko Hayami, một cựu nữ diễn
viên phim hồng, quản lý một bar ở khu vực có những con hẻm chật hẹp và
chỗ uống rượu tồi tàn được biết đến với cái tên Golden Gai của phố
Shinjuku. Trong bộ phim
Tsugunai, cô vào vai bà chủ một bar như
thế. Hayami tiếp cận Kokuei với đề nghị chọn Golden Gai làm phim
trường, cùng bạn diễn và là bà chủ tên Shoko Kudo vào vai nữ chính.
Tajiri
nói "Lúc đó cũng lâu lắm rồi, gần năm năm trước đây. Sau thời gian đó,
khi Kokuei hầu như không thể quay những bộ phim hồng nữa, thì họ khôi
phục lại dự án này để họ có thể tiếp tục sản xuất."
Unlucky Woman’s Blues
có các cảnh quan hệ tình dục thường thấy trong phim hồng, được lồng
ghép thực tế một cách khéo léo chứ không diễn thô, và cũng là bộ phim
quảng cáo cho Golden Gai, với những quán rượu cung cấp cả bối cảnh lẫn
diễn viên.
"Đó có lẽ là một loại mới của phim hồng. Chẳng có
nghĩa lý gì với Kokuei khi làm một cái gì đó hoàn toàn không liên quan
đến phim hồng," Imaoka nói. "Họ muốn tôi phim có tinh thần phim hồng
hoặc là giống như một phim hồng, nhưng theo hình thức khác."
Unlucky Woman's Blues
"Phim hồng được xếp loại R-18 ở Nhật Bản, nhưng (của Imaoka) là loại
R-15," Tajiri xen vào. "Sự khác biệt cơ bản giữa hai loại trên là nếu
chỉ phô nửa dưới cơ thể trong một cảnh quan hệ tình dục thì xếp vào loại
R-18."
Koppamijin, một phim do chính Tajiri sản xuất,
nhằm vào nhiều người hơn, khán giả trẻ hơn, vì vậy được xếp loại G - bất
kỳ ai cũng có thể xem được. Tajiri nói về cốt truyện: Một cô gái thích
người bạn thân của anh trai mình, nhưng hóa ra người bạn đó đồng tính và
đang yêu anh cô. Vấn đề ở đây không phải là những nguyên liệu thường
thấy của một bộ phim hồng, hay một phim thương mại Nhật Bản, mà là sau
này các nhà đầu tư chỉ muốn có một tài sản đã được kiểm chứng, có thể là
một bộ truyện tranh, tiểu thuyết hay loạt phim truyền hình, chứ không
phải là một kịch bản gốc.
"Tôi đã đem kịch bản đi chào khắp nơi, nhưng rồi cuối cùng tôi đã phải làm với công ty riêng của tôi,
Boukenou (Adventure Kings) , Tajiri nói. "Phim độc lập bây giờ thật khó làm với bất kỳ cách nào khác."
Lúc
này, Imaoka xen vào: "Với những truyện như vậy, hẳn là anh có thể viết
được những cảnh quan hệ tình dục, phải không? Có thể có một cảnh thôi.
Anh không nghĩ tới điều đó à? "
Tajiri nói rằng ông đã mất ba năm
làm qua tám bản dự thảo kịch bản. "Những cảnh quan hệ là trong bản dự
thảo thứ hai và thứ ba, nhưng cuối cùng tôi lại cắt chúng đi." Một lý do
nữa là việc tuyển chọn. "Nếu anh thực hiện những cảnh như thế, anh sẽ
bị giới hạn trong khâu chọn diễn viên. Tôi cảm thấy chúng không cần
thiết," Tajiri nói. Ông trái ngược với Imaoka, những người ủng hộ Imaoka
yêu cầu các cảnh 'sex' R-15 như một điểm để chào hàng.
Koppamijin
"Tôi không có loại tài trợ đó. Không ai nói cho tôi biết để tôi tính đến
những cảnh như thế, và tôi không muốn tự mình làm chúng, vì vậy ngay từ
đầu tôi thấy hoàn toàn không cần. Thậm chí là cả trẻ em đều có thể xem
phim này." Ông cười nói.
"Trẻ em sẽ không hiểu phim đó," Imaoka phản bác lại.
"Trẻ
em ở các lớp tiểu học tầm 12 tuổi sẽ hiểu," Tajiri đáp lại. "Các em nhỏ
hơn nữa thì không, nhưng tôi nghĩ rằng mấy đứa học trung học chắc chắn
sẽ xem."
Tajiri có một chuyên đề khá dài về những người đồng
tính, bắt đầu với nội dung về khả năng cảm thấy "tình yêu thuần khiết"
của họ, trái ngược với những quan hệ tình dục khác giới, chịu tác động
bởi di truyền. Sau đó ông nói tiếp về các thành kiến với tình trạng đồng
tính luyến ái - từ những rạp ngần ngừ không muốn chiếu những bộ phim có
chủ đề đồng tính đến việc mô tả người đồng tính rập khuôn trên truyền
hình và trong các bộ phim điện ảnh - đang mất dần ở Nhật Bản.
Tuy nhiên Tajiri cũng chỉ ra rằng miêu tả về các đặc điểm đồng tính, theo quan điểm của ông, đáng chỉ trích.
"Hiện
nay bạn có hai cách tiếp cận. Một là xem đồng tính như một vấn đề xã
hội. Cách khác là sử dụng những người đồng tính như là lời nói, ví như
việc sử dụng một diễn viên hài béo tạo tiếng cười. Và thật sự là tôi
ghét cả hai cách đó. Tôi muốn có một nhân vật đồng tính trong phim mà
không cần làm ầm lên về chuyện đó. Tôi không muốn làm chủ đề chính nhằm
vào tình dục, có lẽ chỉ là một bộ phim về người đồng tính thôi. Một
trong bốn nhân vật chính là người đồng tính - thế thôi ".
Một cảnh trong Onna no Kappa
Một cách để thoát khỏi những hạn chế, thương mại và những thứ khác, mà
cả hai đạo diễn đang đối mặt ở Nhật Bản đó là việc thu hút trực tiếp
khán giả nước ngoài hơn nữa, vì Imaoka đã từng thất bại với dự án
Onna no Kappa (Underwater Love) được xem là bộ phim âm nhạc hồng năm 2011, do Kokuei và nhà sản xuất người Đức cùng hãng phát hành
Rapid Eye Movies
đồng sản xuất. Dù bộ phim không đạt được doanh thu phòng vé tại Nhật
như mong muốn nhưng đã được công chiếu rộng rãi ở nước ngoài.
"Sẽ
thật thú vị khi làm một cái gì đó cho thị trường nước ngoài," Imaoka
nói. "Nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn chưa tìm ra cách. Những gì tôi làm là
cho thị trường rạp mini (như các rạp độc lập) ở Tokyo - đến giờ tôi chỉ
thấy có vậy.
Unlucky Woman’s Blues không nhắm tới khán giả nước ngoài."
"Nhưng phim có rất nhiều cảnh quay với nhân vật của Hayami mặc kimono," Tajiri xen vào.
"Anh đang đùa hả?" Imaoka đáp lời.
"Không, không gì cả," Tajiri nói: "Trông có vẻ hay."
"Nó thu hút khán giả, tôi đoán vậy," Imaoka thừa nhận.
Sopping Wet Married Teacher: Doing It in Uniform - một phim hồng của Shinji Imaoka năm 1999
"Khi tôi xem một bộ phim cũ của Nhật Bản và xem geisha biểu diễn, thật
sự rất tuyệt vời. Điều đó tự khiến phim rất đáng để xem," Tajiri nói.
Tajiri
đang làm một bộ phim truyền hình về geisha theo phong cách những năm
1950, nhưng ông cho biết dự án mơ ước của mình là một bộ phim hành động:
"Giống phim 'noir' Pháp. Một người bình thường bị nhầm lẫn với một tên
tội phạm. Nhưng tôi không thể đầu tư thêm tiền cho nó. "
Imaoka
thì lại không có kế hoạch rõ ràng như vậy. "Tôi sẽ quay một cái gì đó.
Tôi phải đi tiếp... hoặc có thể không," ông cười và nói.
Dịch: © Gia Khang @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Japan Times
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi