Nhìn lên bầu trời những vì sao tưởng chừng rất gần nhau, nhưng giữa
chúng lại là khoảng cách rất lớn không bao giờ thu hẹp được. Giữa người
với người cũng thế.
Adam - câu chuyện tình yêu lãng mạn như mọi câu chuyện tình yêu
khác, nhưng hai người đang yêu đó không giống như những người khác. Bộ
phim đã làm tôi khóc chỉ sau 10 phút đầu tiên…
A story about two strangers
One a little stranger than the other…
Bộ phim do Max Mayer viết kịch bản và chỉ đạo diễn xuất, nam diễn viên
Hugh Dancy vào vai Adam, người mắc hội chứng rối loạn phát triển lan tỏa
(Hội chứng Asperger) và mối quan hệ tình cảm giữa anh với Beth (Rose
Byrne), một cô giáo trẻ mới dọn vào chung tòa nhà anh đang sống.
Đây không phải là một
Forrest Gump
thứ hai, cho dù trong phim khán giả thấy hình ảnh của một chàng trai
trẻ bị mắc chứng tự kỷ, gặp khó khăn trong giao tiếp với xã hội, nhưng
có tình yêu mãnh liệt với một cô gái, cũng có những đoạn đối thoại trên
băng ghế công viên, và cả một hộp sôcôla.
Xuất phát điểm của Adam
hoàn toàn khác, một anh chàng đẹp trai, hiền lành, có tài, có một công
việc tạm ổn, sống trong căn hộ khá lớn ở New York. Adam là một người lẽ
ra có thể trở thành đối tượng đáng hẹn hò của bất cứ cô gái nào nếu như
anh không mắc Hội chứng Asperger, điều ngăn cản anh hòa nhập với xã hội
bên ngoài khi anh không có khả năng biểu đạt những cảm xúc bình thường
nhất. Cách cư xử bộc phát và bản năng như một đứa trẻ trở nên lạc lõng
giữa thế giới của những người “đã lớn”, nơi con người phải cư xử khác
đi, có khi khác với những gì bạn thực sự cảm thấy trong lòng, nói những
lời thậm chí trái ngược với điều bạn đang nghĩ để vừa vặn với những bổn
phận của chúng ta đối với xã hội.
Không khí phim khá trầm tuy không thiếu những mẩu đối thoại hài hước,
nhưng với tôi đó lại là những cảnh buồn nhất của phim, bạn bật cười
nhưng khóe mắt cay xè vì sự trớ trêu của tạo hóa. Dù là một bộ phim tình
cảm lãng mạn nhưng ngoài những cảnh giữa hai nhân vật nam và nữ chính
thì điểm sáng ấm áp của phim còn là mối quan hệ giữa Adam và Frankie
Faison, bạn thân của cha anh, một người tài xế xe tải vui tính. Với
Adam, Frankie Faison giữ vai trò như người cha thứ hai, người bạn nghe
anh tâm sự, người chỉ dẫn cho Adam những bước chập chững hòa nhập với
cuộc đời và luôn yêu quý anh vì chính con người thật của Adam, không đòi
hỏi ở anh sự thay đổi. Những lời khuyên ngắn gọn, không màu mè của ông
dường như không chỉ dành cho riêng Adam.
Tình yêu giữa Adam và
Beth cũng có những cung bậc thăng trầm, phút gặp gỡ ban đầu, những rung
động khác biệt, những giây phút lãng mạn đáng yêu hay thẹn thùng bối rối
như bất cứ cặp đôi nào khác. Chỉ đến khi Beth hiểu rằng cô có thể yêu,
có thể cảm thông nhưng không thể đồng cảm với anh, và họ sẽ không có
được hạnh phúc mà cả hai đáng được nhận. Người ta hay nói rằng mối tình
nào cũng trải qua bốn giai đoạn ‘hợp – yêu – hiểu – cần’, hai giai đoạn
đầu có thể diễn ra rất nhanh, nhưng để đến giai đoạn thứ ba là cả một
chặng đường dài, Adam bỏ qua bước thứ ba đó không hề đắn đo vì đối với
anh cuộc sống chỉ có đen và trắng, anh chỉ tin và hiểu được những điều
Beth nói ra ngoài miệng, còn Beth đã bỏ cuộc khi cô biết rằng mãi mãi cô
không đến được điểm mốc đó.
Chắc chắn
Adam không đơn
thuần là bộ phim về một người mắc chứng bệnh tự kỷ, mà là bộ phim về mối
quan hệ giữa con người với nhau, về sự đồng cảm và khoảng cách vô hình
giữa những tâm hồn, về những cuộc gặp gỡ trong đời, dù cuối cùng có thể ở
lại với nhau hay không thì vẫn để lại những ký ức giúp chúng ta trưởng
thành mạnh mẽ hơn…
“Anh thấy em đang buồn, nhưng anh chẳng biết phải làm gì.”
Đâu phải chỉ có những người mắc chứng tự kỷ mới từng trải qua cái cảm
giác khi nhìn người mình yêu mến buồn mà chẳng biết làm gì. Dường như có
một lực cản vô hình níu chặt tay, làm đôi chân nặng như chì và bạn
không đủ sức để nói một lời gì đáng lẽ phải nói, cho dù là sáo rỗng, chỉ
đứng đó và nhìn với một cái đầu trống rỗng cảm xúc. Đâu đó trong những
con người bình thường hoàn toàn khỏe mạnh, vẫn có thể là những đứa bé tự
kỷ trong thế giới tình cảm phức tạp, chúng ta chẳng biết phải nói gì,
làm gì, thể hiện tình yêu và cảm xúc như thế nào với mọi người xung
quanh. Khi nghe câu thoại đó tôi có một cảm giác nhói lòng không rõ lý
do, cái cảm giác chua xót cứ len lỏi không dứt, đã có những lúc tình cảm
cồn cào trong tim, nước mắt chỉ chực ứa ra, bao nhiêu lời nói chất chứa
muốn thổ lộ thì bên ngoài lại là một cái vỏ lạnh lùng, ánh mắt hờ hững
không cảm xúc và một tiếng thở dài kìm nén, có bao nhiêu cách mà tôi lại
chọn sự im lặng để bộc lộ yêu thương. Điều đáng buồn trong một mối quan
hệ vốn không phải là sự thù hận, ghét bỏ, mà là cảm giác bất lực không
thể thấu hiểu và yêu thương.
Adam không phải là cổ tích
tình yêu với câu tuyên ngôn muôn thuở “khi bạn gặp được tình yêu của đời
mình, thì mọi việc sẽ được giải quyết” và kết thúc bằng một cái kết
trong mơ vì một chuyện tình đẹp không nhất thiết phải có điểm cuối cùng
hoàn hảo. Đơn giản bộ phim chỉ kể lại một chặng đường đời mà bất cứ ai
trong chúng ta cũng sẽ trải qua một lần, chúng ta gặp ai đó, chúng ta
thích họ, có thể yêu tha thiết một người, nhưng đó lại chẳng phải tình
yêu cuối cùng; và dù bạn là ai, bạn cảm thấy như thế nào thì điều cần
phải làm là bước tiếp.
Đôi khi chúng ta không đủ dũng cảm để kết thúc một mối quan hệ vì sợ
rằng sẽ làm tổn thương ai đó, nhưng điều kỳ diệu của cuộc sống là ở chỗ
sau mỗi kết thúc lại có một khởi đầu. Nếu đó không phải là mảnh ghép bạn
mong đợi, hãy chân thật với cảm xúc của mình và cho bạn lẫn người ấy
một cơ hội khác khi biết rằng sẽ không bao giờ hai người nhìn vào mắt
nhau và cảm nhận được người còn lại đang nghĩ gì. Mỗi người sẽ rẽ sang
một lối riêng, dù có vô tình gặp lại hay hoàn toàn biến mất khỏi cuộc
đời nhau thì những cảm xúc của giây phút lần đầu tiên thấy tim mình đập
loạn nhịp sẽ luôn đáng để ghi nhớ và trân trọng.
Vì trước mặt luôn có một con đường…
Một
bộ phim tình cảm nhẹ nhàng rất đáng xem, giản dị nhưng sâu lắng, diễn
xuất của Hugh Dancy tinh tế lột tả được sự hụt hẫng chơi vơi khi Adam
mất đi người cha, người duy nhất anh cảm thấy kết nối được trong cuộc
sống. Nhưng ngay cả khi người quan trọng nhất đối với anh mất đi, Adam
cũng không biết nên bộc lộ điều đó như thế nào ngoại trừ việc bắt tay
vào làm những công việc nhà vốn là của cha anh, tự lấp khoảng trống của
cha mình trong bảng phân chia công việc cũng chính là cố gắng lấp đầy
khoảng trống trong lòng anh về một người đã mất. Nhưng đến phân đoạn
Adam có tình cảm với cô bạn hàng xóm thì lại đáng yêu ngọt ngào như một
cậu bé mới lớn, với những nụ cười bẽn lẽn ngây thơ có thể làm tan chảy
bất cứ trái tim cô gái nhạy cảm nào. Chỉ có một gợn nho nhỏ đó là vì đã
xem
Hannibal trước nên cảm giác diễn xuất của Hugh Dancy trong
cả hai bộ phim này có những hành động biểu đạt cảm xúc khá giống nhau
làm cho tôi chợt thấy hình ảnh Will Graham trong
Adam. Và dù cả
hai vai đều rất hay thì có lẽ tôi vẫn mong đợi chút gì đó hơn thế. Dú
có chút tiếc rẻ, nhưng không thể phủ nhận những cảnh ở công viên luôn
lãng mạn quá sức chịu đựng của một 'fangirl' bé nhỏ vì nụ cười của Hugh
chưa bao giờ đáng yêu và mong manh đến vậy.
Adam và Frankie Faison
Nội dung không cao xa phức tạp nhưng những tình tiết trong phim được làm
khá kỹ, ngay cả những cảnh thoáng qua như cách Adam sắp xếp đồ ăn trong
tủ lạnh, những hộp ngũ cốc được để ngay ngắn chằn chặn trên tủ cũng thể
hiện một phần cuộc sống được lên kế hoạch quy củ, lặp đi lặp lại không
thay đổi trong suốt 29 năm qua cho đến khi Beth bước vào cuộc đời Adam
và anh đã chịu hé tấm rèm cửa để nhìn ra thế giới bên ngoài. Nhạc phim
rất ngọt ngào, tạo nên một cảm xúc rất đẹp cho tổng thể bộ phim và nếu
bạn là 'fan' của
The Big Bang Theory, chắc chắn bạn sẽ thích bộ phim này, sẽ có lúc bạn phải tủm tỉm cười khi nhận ra “người quen” đó.
Adam (2009) - 99 phút
Xếp loại: PG-13
Đạo diễn và biên kịch: Max Mayer
Các vai chính:
Hugh Dancy... Adam Raki
Rose Byrne... Beth Buchwald
Frankie Faison... Harlan
© Bánh Quy Nhỏ @Quaivatdienanh.com
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi