Owen Wilson vào vai Gil, một biên kịch cảm thấy nhàm chán với không khí
kém sáng tạo tại Hollywood và mơ tưởng được sống ở Paris, ngắm sông
Seine trong mưa và viết tiểu thuyết giống những thần tượng của anh như
F. Scott Fitzergald (Tom Hiddleston đóng) và Ernest Hemingway (Corey
Stoll đóng) từng làm vào những năm 1920. Khi đến thăm Paris với vợ chưa
cưới, Inez (Rachel McAdams đóng), Gil bắt đầu lang thang phố phường
Paris một mình. Vào lúc nửa đêm, bỗng xuất hiện một chiếc ô tô cổ mời
anh đi dự tiệc, và anh được đưa về một Paris những năm 1920 mà anh cho
là màu nhiệm đến thế, và được gặp Fitzergald, Hemingway, Picasso và
nhiều nghệ sĩ khác sinh sống và hoạt động ở Paris thời đó.
Phim mở đầu với chuyến dạo qua những địa điểm và cảnh quan đẹp nhất ở Paris
Điều tôi thích ở
Midnight in Paris là kịch bản không bao giờ
giải thích Gil đi vào quá khứ rồi trở về hiện tại như thế nào. Ta chỉ
cần biết, lúc nửa đêm, ở địa điểm đó, sẽ có một chiếc xe xuất hiện và
nếu lên xe, bạn sẽ trở về cách đây 90 năm. Chính sự bí ẩn đó tạo nên
nét mơ hồ - liệu những gì Gil trải qua, những người anh gặp, có thật sự
tồn tại? Hay chỉ là giấc mơ, là mộng tưởng? Và dù có là thật, thì liệu
Paris thập kỷ 20 có màu nhiệm như Gil luôn tưởng tượng?
Và nếu
là mộng tưởng, thì giấc mộng này không chỉ của riêng Gil. Ai mà không
muốn gặp gỡ những thần tượng của mình, nhất là khi họ là những nhân vật
đã đóng góp những tuyệt tác cho nghệ thuật như nhà văn Ernest Hemingway,
F. Scott Fitzgerald, các nghệ sĩ siêu thực Salvador Dali, Man Ray, và
Pablo Picasso? Khi gặp họ, và Gil lên tiếng ca ngợi họ, đây không chỉ là
tiếng nói của nhân vật. Đây là những điều kịch bản, đạo diễn và cả khán
giả muốn gửi gắm đến những nghệ sĩ này.
Ở quá khứ, Gil gặp nhiều danh nhân như Scott và Zelda Fitzergald, Hemingway,
nhà văn Gertrude Stein, Picasso, Dali và Man Ray
Ngoài nghệ thuật, Paris còn là thành phố của tình yêu, và ở đây, Gil gặp
Adriana (Marion Cotillard đóng). Quyến rũ, xinh đẹp, bí ẩn, nàng dường
như tồn tại để làm nàng thơ của các nghệ sĩ. Nàng khơi dậy trong Gil
những tình cảm từ lâu đã nguội lạnh giữa anh và Inez. Nàng như sự khẳng
định tình yêu và lãng mạn vẫn còn tồn tại trong thế giới khô khan, tẻ
nhạt mà anh đã quen.
Nhưng ngay cả Adriana cuối cùng cũng chỉ
thuộc vê quá khứ và họ không bao giờ có thể thuộc về nhau. Và dù Gil có
thể ở lại, thì nàng cũng không thể thỏa mãn với cuộc sống họ có thể có.
Tuy nàng đến từ thời điểm mà Gil cho là thời kỳ hoàng kim của Paris,
nhưng chính nàng lại hoài tưởng về một thế hệ khác. Với nàng, Paris thập
kỷ 20 mà Gil cho là màu nhiệm đến thế lại là một thứ nhàm chán.
Adriana
Dù bạn có như Gil, có thể trở về quá khứ, về một thời điểm mà bạn cho là
tuyệt vời, thì nó chỉ tuyệt vời, màu nhiệm khi bạn không thuộc về nó.
Khi bạn đã sống ở đó, nó không còn là quá khứ nữa, mà đã trở nên thành
thực tại, thì cuộc sống vẫn sẽ lại có những sự khô khan tẻ nhạt mà bạn
đang chạy trốn. Và đến cuối phim, Gil cũng phải nhận ra điều này.
Nét
mơ hồ của những gì diễn ra trong phim, yếu tố nửa thật nửa ảo, khiến
chúng ta hiểu rằng Gil cuối cùng vẫn phải trở về sống trong thế kỷ 21 vô vị kia. Và chính điều đó cho bộ phim nét đượm buồn day
dứt từ đầu tới cuối.
Bộ phim vẽ lên một Paris đẹp, mơ mộng và
dịu dàng như một bức tranh màu nước, và bối cảnh đó càng tôn lên vẻ lãng
mạn của thành phố này. Suốt bộ phim, các diễn biến nhẹ nhàng như một
bản tình ca.
Midnight in Paris không phải là phim xem để giải
trí. Đó là phim xem để ngẫm, để cảm ơn những cái đẹp của quá khứ, nhưng
cũng để trân trọng những gì ta có trong hiện tại.
© Xuân Hiền @Quaivatdienanh.com
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi