Khán giả và các nhà làm phim đã chấp nhận thách thức và hưởng ứng bộ
phim đột phá của nhà Wachowski, sẽ kỷ niệm 20 năm ra mắt vào ngày 31
tháng 3 năm nay, nhưng cũng trở nên bị hạn chế bởi nó.
Viên thuốc màu xanh hay viên thuốc màu đỏ? Theo lời của nhà hiền triết
Morpheus (Laurence Fishburne), “hãy uống viên màu xanh — câu chuyện kết
thúc, bạn thức dậy trên giường và tin bất cứ điều gì bạn muốn tin. Uống
viên màu đỏ — bạn ở lại Xứ sở thần tiên, và tôi chỉ cho bạn thấy hang
thỏ sâu đến đâu. Hãy nhớ: tôi chỉ nói sự thật, không có gì hơn.”
Hai mươi năm trước, nhà Wachowski mang đến cho khán giả một sự lựa chọn.
Ta có thể gắn bó với hiện trạng những gì ta mong đợi một bộ phim bom
tấn khoa học giả tưởng sẽ là thế, hoặc ta có thể theo dõi những nhà làm
phim mới táo bạo này xuống hang thỏ và xem những cảnh tượng kỳ lạ mà họ
phải cho chúng ta xem.
Ma trận (1999) đã đưa chúng ta vào thế kỷ 21 và cấp độ tiếp theo của những phim khoa học giả tưởng hoành tráng như
Chiến tranh giữa các vì sao (1977) đã làm được 22 năm trước đó. Nhưng nhìn vào ảnh hưởng rất cụ thể và có thể lập biểu đồ của
Ma trận,
có cơ là ta đã học những bài học sai từ bộ phim, rằng việc tiêu hóa
viên thuốc đỏ của chúng ta chưa hoàn tất, và chúng ta dừng lại giữa lưng
chừng hang thỏ, và biến nó thành vùng an toàn thay vì khám phá thêm.
Chúng ta đã chọn đi theo
Ma trận,
ít nhất có vẻ là như vậy. Câu chuyện kung-fu cyberpunk của nhà
Wachowski về những vị cứu tinh và tự do sẽ dựa trên một thế giới do rôbô
cai trị và con người được sử dụng làm nguồn năng lượng thu về 453,5
triệu đôla trên kinh phí 63 triệu đôla. Phim ghi điểm cao với giới phê
bình lẫn các nhà làm phim, và tính cả những người như Quentin Tarantino,
Joss Whedon, Darren Aronofsky, và cha đỡ đầu của cyberpunk, William
Gibson đều nằm trong số những người hâm mộ nó. Tại lễ trao giải Oscar
lần thứ 72,
Matrix đã thắng giải Oscar biên tập phim, biên tập
âm thanh, hòa âm và hiệu ứng xuất sắc nhất. Lẽ ra chúng ta nên coi đó là
dấu hiệu của điều sẽ xảy ra ngay về sau khi
Ma trận không được đề cử phim hay nhất, đạo diễn hay kịch bản gốc xuất sắc nhất.
Anthony Ray Parker, Keanu Reeves, Carrie-Anne Moss và Laurence Fishburne trong Ma trận
|
Hai thập kỷ bị xóa khỏi bộ phim, và xét phản ứng đối với các phần tiếp theo,
The Matrix Reloaded (2003) và
The Matrix Revolutions
(2003), cùng với những phim sau đó của nhà Wachowski, người viết không
đừng được mà phải hỏi chính xác điều gì đã khiến chúng ta hưởng ứng
Ma trận đến thế. Ngẫm ngợi về
Ma trận
là không chỉ nói về sự tuyệt vời của bộ phim, mà cả cảnh quan điện ảnh
đến sau đó và những câu hỏi đặt ra về tầm ảnh hưởng, phản ứng của khán
giả, và tư duy của hai nhà làm phim kích thích trí tuệ nhất Hollywood
này. Tất cả những gì người viết cung cấp đều là sự thật.
Ma trận
bắt đầu với một vẻ hiếm có đẹp đẽ — nó đưa chúng ta vào một thế giới
vừa quen vừa lạ, một thế giới trong đó các quy tắc chưa được đặt ra. Có
một sự khắt nghiệt đối với bối cảnh trong đó Thomas Anderson (Keanu
Reeves) đã tạo ra một nửa cuộc đời cho chính mình. Lana và Lilly
Wachowski, cùng với nhà quay phim Bill Pope, đã tạo ra một bối cảnh
‘neo-noir’ cho thực tại sai lầm của họ, một trong những bóng tối nặng
nề, những vệt sáng trắng, và một cảm giác chung về sự tiều tụy đi kèm
với quan điểm quan sát thực địa cuộc sống đô thị. Ảnh hưởng 'noir' này
được tăng cường bởi cảm giác bí ẩn thực sự mà cả khán giả chúng ta và
lẫn Anderson của Reeves đều là một phần trong đó.
Keanu Reeves và Hugo Weaving trong Ma trận
|
Thế giới của
Ma trận có thể nhận ra được, nhưng không theo cách
để chúng ta có thể hiểu được ngọn nguồn. Chúng tôi không bắt đầu bằng
cách nhận được giải thích, câu trả lời cho bí ẩn, mãi cho đến khoảng 27
phút sau đó, và thậm chí những câu trả lời ấy cũng không cung cấp ý
nghĩa rõ ràng hoàn toàn. Điều cực kỳ ấn tượng về
Ma trận là sự
kiên nhẫn, không có cảm giác nhà Wachowski cảm thấy cần phải cung cấp sự
hài lòng tức thì mà chúng ta mong đợi từ những bộ phim mang nhãn hiệu
khoa học giả tưởng/hành động. Không có câu trả lời dễ dàng nào, và khi
Anderson, được sao chép lại thành Neo, nổi lên thành hiện thực, được tái
sinh từ nang bọc, và gặp gỡ mặt đối mặt với Morpheus và Trinity
(Carrie-Anne Moss),
Ma trận càng trở nên khó hiểu hơn . Nhưng
những câu hỏi triết học và tôn giáo mà bộ phim đặt ra được mở ra thông
qua ngôn ngữ điện ảnh biến hóa của nhà Wachowski, một ngôn ngữ không
giới hạn trong những ảnh hưởng và kỳ vọng của người Mỹ.
Ma trận
và các phần tiếp theo của nó đã tạo ra một cảnh quan điện ảnh không có
giới hạn. Bộ phim tham khảo, cả trực tiếp và gián tiếp, anime và manga
Nhật Bản,
Ghost in the Shell (1995), Philip K. Dick, Joseph
Campbell, Kinh thánh, Ngụ ngôn về cái hang của Plato, và những người
khác, trong khi không chịu bất cứ hạn chế nào bởi những ảnh hưởng đó.
Hai mươi năm qua, khán giả hiểu biết đã xem và đọc các mô tả và phân
tích chi tiết làm nổi bật triết lý, công nghệ và thần học trong
Ma trận.
Thông tin đó có đầy ngoài kia bởi những người am hiểu về các đề tài này
vượt xa người viết. Nhưng điểm trọng tâm rút ra từ bao nhiêu ngụy tác
xung quanh
Ma trận là nhà Wachowski đã tạo ra một thế giới
nguyên bản mà, một cách tổng thể, không giống bất cứ thứ gì chúng ta
từng thấy trước đó và kết quả là, chúng ta đã phải đào sâu hơn.
Wachowski đã mời các nhà làm phim phá vỡ khuôn mẫu, để đẩy lùi các giới
hạn và yêu cầu khán giả của họ nghĩ về những bộ phim được cho là kể
chuyện hành động giản đơn lên một cấp độ khác. Là những nhà làm phim, họ
đã đưa rất nhiều thứ hiệu quả trong hoạt hình vào phim người đóng. Có
thể cho rằng, điều mà nhiều khán giả nhớ nhất về Ma trận, chính là hành
động và hiệu ứng thị giác. Mặc dù bộ phim gắn các nhịp hành động đó với
những dấu hỏi — mọi cú đấm, cú đá và mọi phát đạn, một bài kiểm tra về
ranh giới của thế giới này và ý niệm về chính phủ, tử vì đạo và số phận,
những nhà làm phim và người xem phim rời rạp chiếu
Ma trận, có
lẽ thích nhìn một viên đạn chuyển động chậm hoặc tiếng kính vỡ tan tành
trong cuộc đấu súng hơn là xem xét bản chất con người và nhu cầu tin
vào thứ gì đó lớn hơn bản thân mình để sinh tồn.
Chúng ta đã chấp nhận thách thức và hưởng ứng
Ma trận,
nhưng chúng ta cũng bị hạn chế bởi nó. Di tích dai dẳng nhất của ảnh
hưởng Ma trận là đồ da màu đen, gun-fu, thời gian đường đạn và hiện thực
hậu tận thế. Nhưng người viết nghi ngờ liệu những khía cạnh đó có ý
nghĩa gì trong bối cảnh của bộ phim thực sự đã bám chặt chúng ta, hoặc
liệu chúng có trở thành thẩm mỹ được tạo ra để đóng hộp thiên niên kỷ
mới vào một định dạng dễ tiêu hóa. Chúng ta là những người đam mê văn
hóa đại chúng muốn có sự lặp lại của
The Matrix, hơn là muốn có
bước tiếp theo. Để tham khảo bộ phim, chúng ta muốn nắm lấy con mèo đen
đã biết và sống trong thực tế đó bất chấp gấp đôi chuyện xui xẻo do mã
lỗi và vận rủi mà nó hứa hẹn. Đổi lại, chúng ta đã xem những bộ phim
được lấy cảm hứng từ hình thức vật lý của
Ma trận chứ không phải linh hồn của nó.
X-Men (2000),
Lara Croft: Tomb Raider (2001),
Equilibrium (2002),
Resident Evil (2002),
Underworld (2003),
Aeon Flux (2005),
Ultraviolet (2006),
Wanted (2008) đều mượn cái gì đó từ
The Matrix, một số có kết quả giải trí và một số khác thì không được thế. Mãi đến tận
The Dark Knight (2008),
The Matrix là bộ phim bom tấn thể loại có ảnh hưởng và được bắt chước nhất của thế kỷ 21.
Joe Pantoliano trong Ma trận
|
Mặc dù
The Matrix Reloaded và
The Matrix Revolutions
thành công vang dội tại phòng vé, kiếm được 742,1 triệu đôla và 457,3
triệu đô la tương ứng tại phòng vé toàn cầu, vẫn bị xem là lợi nhuận
giảm dần kể từ phim gốc. Sự tụt dốc trong cả phòng vé và đón nhận của
giới phê bình đối với
Revolutions, không thể coi nhẹ. Nhưng
người viết lập luận rằng mặc dù các phần tiếp theo đôi khi quá tham
vọng, chúng là những đại diện tốt nhất cho năng lực lõi của nhà
Wachowski với tư cách những nhà làm phim. Trong khi khán giả nói chung
tìm kiếm nhiều cuộc đấu súng và trận chiến giữa Neo và Đặc vụ Smith
(Hugo Weaving), nhà Wachowski dường như quan tâm nhiều hơn đến The
Architect (Helmut Bakaitis) và khám phá bản chất của bí ẩn cả trong và
ngoài Ma trận. Nhà Wachowski đã tlàm các phần tiếp theo mà không quan
tâm đến việc duy trì vùng an toàn hoặc thỏa mãn mong muốn được biết và
đi trước câu chuyện sau mỗi lần xem của khán giả. Nếu chúng ta háo hức
học hỏi từ bộ phim đầu tiên, thì tới
Revolutions, chúng ta
quyết định mình đã chán, và giống như những học sinh buồn chán, chúng ta
rời lớp sớm và cho người dạy một bài phê bình gay gắt khi chúng ta
không thể bắt kịp.
Nhìn danh mục phim của nhà Wachowski hậu bộ ba
Ma trận mà xem:
Speed Racer (2008),
Cloud Atlas (2012),
Jupiter Ascending (2015),
Sense8 (2015-2018),
và đón nhận của công chúng và phòng vé của họ, chúng ta được cho là
không quan tâm đến khả năng tiếp tục đẩy chúng ta ra khỏi vùng an toàn
của chúng ta về hiệu ứng, cách kể chuyện, và tông điệu của nhà
Wachowski. Không có bộ phim điện ảnh hay truyền hình nào trong số vừa kể
là hoàn hảo, nhưng chúng là những ví dụ hấp dẫn về những câu chuyện đầy
ý tưởng đến nỗi chúng sử dụng những tham khảo văn hóa đại chúng làm vật
liệu xây dựng cho những câu chuyện thời thượng thực sự cảm thấy mới mẻ
và không giống bất cứ thứ gì chúng ta có trên màn ảnh của mình. Người
viết không đừng được mà phải tự hỏi liệu nhà Wachowski có làm tốt hơn ở
châu Á không, nơi mà các nhà làm phim như Bong Joon Ho, Kim Jee Woon và
Takashi Miike ít bị giới hạn bởi những khán giả có những kỳ vọng nhất
định về tông điệu và khái niệm nền tảng.
Carrie-Anne Moss và Keanu Reeves trong Ma trận
|
Ma trận có trước khi chúng ta dành niềm đam mê cho phim siêu
anh hùng và vũ trụ điện ảnh hiện đại, và người viết nghĩ đó là một bộ
phim, mặc dù chúng ta công nhận là một tác phẩm tuyệt vời, sẽ không
thành công nếu được phát hành ngày nay. Thật không may, nhà Wachowski
dường như không thể phát triển mạnh theo các tiêu chuẩn làm phim của
ngày nay, và không chắc họ muốn. Nhưng chuyện đó cho thấy chúng ta muốn
giới hạn nhà Wachowski trong lĩnh vực đó như thế nào và tên của họ được
những người hâm mộ trực tuyến bàn tới khi tìm cách ghim họ vào bộ phim
siêu anh hùng tiếp theo, bất chấp họ khẳng định không quan tâm đến việc
theo quy chuẩn của ai khác trong các cuộc phỏng vấn. Đối với một khán
giả nói chung rùng mình trước bất kỳ thay đổi lớn nào, hoặc thay đổi so
với chuẩn mực về xử lý tài liệu nguồn của một bộ phim, buồn cười thay ý
nghĩ cho rằng khán giả sẽ hưởng ứng nhà Wachowski đưa sự nhạy cảm kỳ
quái của họ vào một nhân vật như Siêu Nhân hay Thor. Đây không phải là
khuyên nhủ gì về việc làm phim chuỗi, nhưng người viết nghĩ thật thú vị
khi
The Matrix mở đường cho các phim siêu anh hùng và làm lại
người đóng các phim hoạt hình, và kết quả là những bộ phim siêu anh hùng
và các bộ phim làm lại của Disney đã thay thế phần lớn sự quan tâm đến
các phim bom tấn khoa học giả tưởng nguyên bản nào cố gắng khởi động
phim chuỗi của riêng mình hoặc tách khỏi công thức phim chuỗi đã được
thiết lập trước đó.
Sự thiếu thành công bom tấn hoặc chật vật hòa vốn mà chúng ta đã thấy với các bộ phim như
Blade Runner 2049 (2017), Mortal Engines (2018) và
Alita: Battle Angel
(2019) là điều mà có bao nhiêu đề cử giải thưởng cũng không thể thay
đổi. Các nhà làm phim có thể đã nhận lời mời của nhà Wachowski, nhưng
khán giả hầu như không đối xử như cách họ đối xử với những gì quen
thuộc, đã được bảo chứng và đảm bảo thành công. Đây là chỗ người viết có
thể dễ dàng sử dụng một lời thoại khác của Morpheus và đặt đó là sự
thật. Sự thật gì? “Sự thật bạn là nô lệ.” Nhưng người viết không tin đó
là sự thật, không hoàn toàn. Những bộ phim có ý tưởng cao siêu được đầu
tư ngân sách vừa phải đã làm tốt hơn khi nắm bắt một tia tương tự
The Matrix:
Looper (2012),
Snowpiercer (2013),
Arrival (2016),
Annihilation (2018).
Nhưng về mặt tạo ra các sự kiện văn hóa đại chúng, Christopher Nolan,
và ở mức độ thấp hơn là James Cameron, là một trong những nhà làm phim
hành động nổi bật duy nhất của thế kỷ 21, đã làm cho khán giả, bằng cách
lấy ví của họ, hưởng ứng những bộ phim nguyên bản có kinh phí lớn thách
thức chúng ta bằng cách pha trộn các yếu tố thể loại kinh điển với thần
thoại, triết học và tinh thần.
Chúng ta có thể đã ra khỏi việc làm những kẻ bắt chước mặc đồ da màu đen, nhưng chúng ta vẫn níu giữ những bài học sai từ
Ma trận, nếu chúng ta còn níu giữ điều gì. Toàn bộ cuộc đấu tranh để học hỏi từ
Ma trận của chúng ta, nhà làm phim và khán giả, được tóm tắt tốt nhất bằng mẩu tin đã tung ra trong năm 2017: Warner Bros. đang cân nhắc khởi động lại
Ma trận mà không có nhà Wachowski, thuê Zak Penn viết kịch bản.
Ma trận không có nhà Wachowski cho thấy việc rút ra những bài học sai từ bộ phim này rõ hơn bất kỳ điều gì khác, bởi vì
Ma trận là nhà Wachowski, đó là tâm trí của họ trải lên phim. Không có họ,
Ma trận
chỉ là thứ mà chúng ta đã thấy trước đó, những người hùng mặc đồ đen
chiến đấu với rôbô trong một bộ phim sẽ chỉ có được lực kéo vì là một
thương hiệu quen thuộc. Đó là viên thuốc quỷ để mà nuốt.
Hai mươi năm sau và có vẻ như chúng ta thà cắm vào
Ma trận
hơn là tìm hiểu cái gì khác có thể đang chờ đợi chúng ta ngoài kia.
Nhưng có hy vọng rằng chúng ta sẽ không chỉ hỗ trợ các bộ phim thể
loại mới nguyên, và yêu cầu chúng thách thức chúng ta, mà còn buộc chúng ta
phải học hỏi và từ bỏ những kỳ vọng của chúng ta. Để trích dẫn Morpheus
cho lần cuối cùng, “Từ đó chúng ta sẽ đi đâu là điều tôi để cho bạn lựa
chọn.”
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Hollywood Reporter