Nếu bạn đặt một trăm người lên một hòn đảo chiến đấu để sinh tồn hoặc cố
gắng tìm ra chút niềm vui, sớm muộn gì một trong số họ cũng sẽ làm
nghệ thuật. Họ sẽ làm vậy không phải vì bất kỳ lý do chính đáng nào, mà
chỉ vì họ phải làm thế. Bởi vì họ cảm thấy thôi thúc bắt buộc.
Bộ phim Thế chiến I đẹp đẽ và vô cùng cảm động của Sam Mendes, 1917,
bắt đầu với một ý tưởng ngay lập tức đơn giản mà thách thức vô cùng:
Chuyện gì sẽ xảy ra trong bộ phim về một người lính được cử đi làm nhiệm
vụ truyền tin cứu mạng
|
Bắt đầu như tiếng ầm đùng, tia chớp của trí tưởng tượng — và không lâu
sau, phải được làm ra, phải được xây dựng, phải được sáng tác. Sau đó,
đưa lên màn ảnh nổi bật cho mọi người khác xem và suy ngẫm vì nghệ thuật
không thể tồn tại chỉ như một thứ được làm ra. Nó phải cộng hưởng hoặc
phản ánh những người xem nó, những người sống bên nó, những người sẽ nỗ
lực để hiểu nghệ thuật đó có ý nghĩa gì. Trong số họ sẽ có người nhìn
chằm chằm vào tác phẩm nghệ thuật đó và gãi đầu, những người khác sẽ đi
ngang qua, và những người khác nữa sẽ nhìn và gãi đầu. Một số chắc chắn
sẽ đặt câu hỏi: Tại sao? Tại sao có người lại làm cái đó?
Câu trả lời phải luôn là: Tại sao không?
Và điều đó đúng với bộ phim Thế chiến I đẹp đẽ và vô cùng cảm động của Sam Mendes,
1917.
Nó bắt đầu với một ý tưởng ngay lập tức đơn giản mà thách thức vô cùng:
Chuyện gì sẽ xảy ra trong bộ phim về một người lính được cử đi làm
nhiệm vụ truyền tin cứu mạng, và điều gì sẽ xảy ra nếu ta quay phim như
thể tràn ra màn hình trong cú máy liên tục?
Bản thân gương mặt MacKay là hiệu ứng hình ảnh hiệu quả nhất của bộ
phim, và điều đó nói lên rất nhiều xét rằng nó cạnh tranh với con mắt
quay phim tao nhã mê mẩn của Mendes-Deakins
|
Lấy cảm hứng những hồi ức từ chính ông nội mình, từng là lính truyền tin
trong cuộc Đại chiến, Mendes và biên kịch Kristy Wilson-Cairns bắt tay
dàn dựng câu chuyện đó. Anh chàng này là ai? À, anh ấy trẻ, thiếu kinh
nghiệm, mòn vẹt cảm xúc, và trên hết là thận trọng. Anh ấy không biết gì
nhiều và mọi thứ anh biết đều góp phần vào sự bồn chồn không yên. Giống
như rất nhiều người lính bất đắc dĩ trong cuộc chiến đó hoặc bất kỳ
cuộc chiến nào, Lance Corporal Schofield của George MacKay thậm chí
không nhằm để làm người hùng của câu chuyện. Không, anh là cái gã mà
người hùng của bộ phim lôi theo trong nhiệm vụ khó khăn và có khả năng
bị chết.
Bản thân gương mặt MacKay là hiệu ứng hình ảnh hiệu quả
nhất của bộ phim, và điều đó nói lên rất nhiều xét rằng nó cạnh tranh
với con mắt quay phim tao nhã mê mẩn của Mendes-Deakins. Thoạt đầu có
thể bạn không để ý, nhưng gương mặt MacKay hết sức thuyết phục và gợi
tưởng. Với đôi mắt ngây thơ và mái tóc đầy hy vọng, MacKay không muốn ra
trận. Anh không muốn làm người hùng. Anh chỉ muốn vào rồi ra và thoát
khỏi an toàn. Nhưng anh chưa biết anh có những thứ đáng gờm. Anh chưa
biết anh sắp là một người hùng, rằng bộ phim này bức chân dung người
hùng chiến tranh là một chàng trai trẻ.
Người lính của MacKay phải tiến hóa từ một đứa trẻ không biết mình
đang làm gì hay tại sao mình lại ở đó thành một người đàn ông biết rằng
anh phải nắm quyền chỉ huy để vùng lên và cứu nguy
|
Sẽ cần xem lần thứ hai hay thậm chí lần thứ ba bạn mới có thể rời mắt
khỏi MacKay mà để ý công tác quay phim, làm sao để vừa gần gũi vừa toàn
cảnh. Làm sao máy quay di chuyển không ngừng, chọn che giấu và tiết lộ
gì trong bố cục, làm sao nắm bắt ánh sáng, làm sao lúc này lúc khác bao
gồm sự tàn sát mà chiến tranh để lại, làm sao chuyển từ kinh hoàng sang
hy vọng và ngược lại không ngừng. Tất nhiên, không có nhà quay phim còn
sống nào vĩ đại hơn Roger Deakins, và ở đây, ông đã vẽ một thứ có lẽ là
miêu tả tốt nhất của chủ nghĩa biểu hiện — một phong cách hình ảnh đã
được phát minh ra ngay trong phim
1917. Mendes và Deakins cố
tình gợi lên những hình ảnh cho thấy Thế chiến I định hình lại nhận thức
của con người và do đó đã biến đổi nghệ thuật như thế nào.
Xem
1917 qua
lăng kính nghệ thuật là để hiểu rằng cuộc chiến đó đã làm gì tiếm thức
chung của nhân loại — nguồn gốc của tất cả nghệ thuật vĩ đại — và thực
tế, bất kỳ cuộc chiến nào với sức tàn phá và tái tạo hiện thực của chúng
ta đã làm gì nghệ thuật. Cả hai cuộc thế chiến đã phá hủy vô số tác
phẩm nghệ thuật và kiến trúc không thể thay thế, chưa kể những chấn
thương và những thay đổi trong tâm trí giáng vào đời sống tình cảm của
các nghệ sĩ.
Không có nhà quay phim còn sống nào vĩ đại hơn Roger Deakins, và ở
đây, ông đã vẽ một thứ có lẽ là miêu tả tốt nhất của chủ nghĩa biểu hiện
— một phong cách hình ảnh đã được phát minh ra ngay trong phim 1917
|
Nhiều nghệ sĩ đã ủng hộ cuộc chiến trước khi nó bắt đầu. Và như với hầu
hết mọi khía cạnh đời sống châu Âu trong và sau chiến tranh, bản thân
nghệ thuật đã biến đổi mãi mãi. Mendes không bao giờ quên rằng mọi khung
hình của
1917 là về nghệ thuật. Mỗi khung hình trông như một
tác phẩm nghệ thuật, không chỉ ở cách Deakins gợi lên nghệ thuật của
thời đại, mà là rất nhiều trong số đó giống như một giấc mơ. Chúng ta
biết mình đang theo dõi hành trình của người lính trên vùng đất nguy
hiểm, nhưng không có bao nhiêu người khác ở xung quanh — rất nhiều cái
chết, rất nhiều sự trống rỗng ở khắp mọi nơi — diễn ra như một cơn ác
mộng mà Salvador Dali có thể tưởng tượng. Mỗi tác cảnh quay bắt đầu và
sau đó được tăng cường bằng nhạc nền ám ảnh tuyệt hay của Thomas Newman
trong sự cân bằng hoàn hảo với nhịp điệu ngoan cường của Mendes, khung
hình bậc thầy của Deakins, và cuối cùng, diễn xuất chi tiết chính xác
của MacKay.
Sự căng thẳng không thương tiếc được tạo ra bởi mạch
quay liên tục không cắt nghĩa là chúng ta không bao giờ biết được
chuyện gì xảy ra tiếp theo, bất cứ khi nào máy quay lia sang cảnh tiếp
theo, chúng ta bị cuốn theo đúng nghĩa đen. Giống như những người lính
phải chiến đấu sau nhiều tháng bị mắc kẹt trong mê cung chiến hào vô
tận, chúng ta không thể nhìn thấy chuyện gì sắp đến cho đến khi chúng ta
đâm sầm vào đó. Vì nó xảy ra với chúng ta tức thời, nên không có thời
gian để tập hợp lại bản cắt theo nhịp điệu bản cắt truyền thống của một
bộ phim.
Mỗi khung hình trông như một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ ở cách
Deakins gợi lên nghệ thuật của thời đại, mà là rất nhiều trong số đó
giống như một giấc mơ
|
Chúng ta ở cùng họ trong boong-ke đầy chuột. Vào thời điểm chúng ta
nhìn thấy dây bẫy mìn thì đã quá muộn. Bùm. Sau đó McKay ngã nhào xuống
cầu thang và ngất đi (ở đây, Mendes cho chúng ta tạm dừng phim rõ ràng,
với một khoảng trống ngắn ngủi trên màn hình cảm giác như vô tận, cho
phép chuyển từ kinh hoàng ban ngày sang kinh hoàng ban đêm). Anh tỉnh
dậy trước khung cảnh tận thế, dường như tất cả sự sống trên trái đất đã
bị xóa sổ, rồi tình cờ gặp một phụ nữ trẻ đang chăm sóc em bé. Cô ấy
không phải là mẹ đứa trẻ, vậy thì ai? "Tôi không biết," cô nói. Khi đồng hồ
gõ, và hết thời gian để nhiệm vụ của anh có ý nghĩa, người lính của
MacKay phải tiến hóa từ một đứa trẻ không biết mình đang làm gì hay tại
sao mình lại ở đó thành một người đàn ông biết rằng anh phải nắm quyền
chỉ huy để vùng lên và cứu nguy.
Thay vì tưởng thưởng người hùng,
cuối cùng anh nói đây chỉ là một ngày, một trận đánh sẽ khó mà đem lại
hề hấn gì trong một cuộc chiến vô nghĩa kéo dài, cuối cùng khiến 40
triệu người chết, thay đổi cung đường của nhân loại và nghệ thuật mãi
mãi, và cơn sốc của loài người trước nhận thức rõ ràng về sự tàn bạo
vô nghĩa mà giống loài chúng ta thực sự có khả năng tàn phá. Không ai
từng thấy bất cứ điều gì như vậy. Mendes lẽ đã không làm bộ phim Thế
chiến I đáng tin cậy này, nhưng ông đã làm được những gì không ai làm
được trước ông, trong việc nắm bắt bước ngoặt lịch sử đó thành sự thay
đổi của cuộc sống trước đó và cuộc sống sau đó. Đó là những gì ông đạt
được bằng sự phức tạp kỹ thuật đáng kinh ngạc của một cú máy liên tục và
phép màu cá nhân của một diễn viên tài năng mãnh liệt.
.1917 là bộ phim cùng lúc nói về hy vọng và vô vọng. Đó là về làm
nghệ thuật không phải vì có lý do chính đáng mà vì không bao giờ có lý
do không chính đáng
|
Rằng một bộ phim như thế này, nghệ thuật thuần túy từ đầu đến cuối, có
thể được phát hành bởi một hãng phim lớn và kiếm hơn 100 triệu đôla
trong thời buổi và thời đại hoài nghi này sao? Đúng là đáng ăn mừng.
Chúng ta may mắn được sống để chứng kiến điều đó trên màn hình lớn nhất
có thể.
1917 là một tác phẩm đẹp, ám ảnh, dũng cảm của
nghệ thuật điện ảnh. Đó là bộ phim cùng lúc nói về hy vọng và vô vọng.
Đó là về làm nghệ thuật không phải vì có lý do chính đáng mà vì không
bao giờ có lý do không chính đáng. Ta đang sống ở thời điểm cần
nhiều nghệ thuật hơn, cần nhiều cái đẹp hơn. Trong thời đại mà rất
nhiều văn hóa của chúng ta bị rút xuống thành những cảnh nóng, meme
và hashtag, truyền hình thực tế và nhắc nhở hằng ngày về sự thiếu
tình người trên mạng, bộ phim này là một tạo tác của cái đẹp. Xứng đáng
với mọi giải thưởng mà nó sắp nhận được và hơn thế nữa.
Dịch: © Yên Khuê @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Awards Daily