Điều gì xảy ra khi gia đình là điều khiến bạn sợ hãi? Một thời kỳ phục
hưng của phim kinh dị bỏ qua những nỗi sợ hãi nhảy dựng lấy nỗi khiếp
đảm trên sự sợ hãi của người lớn.
Trong
Hereditary, giòi bọ bò ra từ những cái đầu bị chặt, ma
lẩn lút trong bóng tối và một họa sĩ cố gắng liên lạc với người chết.
Nhưng khoảnh khắc ghê sợ nhất của bộ phim đáng sợ này có lẽ là lúc
Annie, một người mẹ do Toni Collette thủ vai, bảo con trai rằng cô chưa
bao giờ muốn có cậu ta và cố gắng làm cho sảy thai. Rồi cô tỉnh dậy từ
cơn ác mộng này, bất ổn bởi những suy nghĩ ngổn ngang trong tiềm thức
của cô. Tội lỗi của cha mẹ là con quái vật thực sự trong phim này.
Từ trái sang: Milly Shapiro, Toni Collette, Gabriel Byrne và Alex Wolff là gia đình trung tâm trong phim Hereditary
|
Giờ đây tiến vào lãnh địa mà các bộ phim tâm lý, kinh dị danh giá chưa
bao giờ đến thì kiếm ra tiền và được khen ngợi hơn. Và trong khi những
tên hề độc ác và những kẻ giết người hàng loạt ở nhà nguyện nữ tu vẫn ám
ảnh người xem phim trẻ (và kiếm được cả đống tiền), chúng ta đang ở
giữa thời phim kinh dị dành cho người trưởng thành. Câm lặng và xoay
quanh nhân vật, kiểu phim pha trộn phim độc lập và bom tấn này khai thác
mãnh liệt nỗi lo lắng của người lớn trong thời đại đầy những chuyện
sai trái.
Những bộ phim này đối mặt với phân biệt chủng tộc, nỗi
lo lắng về kinh tế và rối loạn chức năng gia đình; và trong khi phim
kinh dị luôn phản ánh các mối quan ngại xã hội và chính trị thời đại,
nếu bạn phải xác định một chủ đề thống nhất đặc trưng cho sự phục hưng
này, thì đó là mối nguy hiểm đáng ngại của đau khổ tràn ngập. Một nhân
vật đối phó với cái chết của người thân là chiếc xe mới của thanh thiếu
niên đến cabin trong rừng. Đó là điểm khởi đầu của
Hereditary,
Goodnight Mommy và
Pyewacket, chỉ nêu một vài tựa phim trong ba năm qua. Rồi có thể loại phụ của phim hậu tận thế (như
It Comes at Night), có câu chuyện xoay quanh việc đối phó với sự biến mất của không phải một người, mà có thể là tất cả con người.
John Krasinski, Emily Blunt, Noah Jupe, và Millicent Simmonds trong phim A Quiet Place
|
A Quiet Place, bom tấn kinh dị của năm, thuộc về cả hai loại.
Do John Krasinski đạo diễn, đó là một phim tận thế nói về những con quái
vật không thể ngăn cản dường như đã xóa sổ hầu hết nhân loại, nhưng
động cơ của câu chuyện là quyết định dại dột của cô chị dẫn đến cái chết
của em trai mình, gây rạn nứt và ám ảnh gia đình.
Get Out, tác
phẩm đầu tay thắng lợi của Jordan Peele năm 2017, không bắt đầu bằng
than khóc, mà bằng sự bất lực trong việc xử lý nỗi đau là một chủ đề
quan trọng. Mặc dù chủ nghĩa phân biệt chủng tộc là nguồn gốc nỗi khiếp
sợ của nhân vật chính, khiến anh ta bị thôi miên, chết cứng và bất lực
trong “vùng trũng”, là ký ức về cái chết của mẹ anh và cảm giác tội lỗi
đã không làm nhiều hơn để cứu bà.
Không phim nào trong số những
phim này là phần tiếp theo hoặc làm lại, và hầu hết đến từ tầm nhìn đơn
nhất của biên kịch-đạo diễn theo đuổi tầm nhìn của họ, chứ không phải là
hãng phim đẩy ra xuất phẩm. Các phim đó thể hiện những ý tưởng thông
thường về nỗi sợ hãi — siêu nhiên, máu me, những tầng hầm ớn lạnh —
nhưng cũng gợi lên câu trả lời của nhà thơ Anne Carson cho câu hỏi, Tại
sao thảm kịch lại tồn tại? “Bởi vì bạn đầy giận dữ. Tại sao bạn đầy giận
dữ? Bởi vì bạn đầy đau buồn.”
Nicole Muñoz trong phim Pyewacket
|
Trong phần lớn lịch sử thể loại này, kinh dị được coi là chuyện trẻ con.
Nhà xuất bản ‘fanzine’ (báo dành cho những người cuồng thể loại khoa
học giả tưởng – ND) lớn đầu tiên chuyên về phim kinh dị —
Famous Monsters of Filmland
có sức ảnh hưởng — đã hướng dẫn biên tập viên của mình khi bắt đầu năm
1958: Tôi 11 tuổi rưỡi. Hãy làm tôi cười. Danh tiếng của phim kinh dị
bắt đầu thay đổi vào cuối những năm 1960 và 1970, khi thế hệ các nhà làm
phim mới đầy tham vọng đẩy phim kinh dị trở nên tăm tối hơn, hiện thực
hơn và trưởng thành hơn. (Xem
The Exorcist hoặc
Don't Look Now.)
Trong khi nhiều bộ phim từ thời đại này đã khám phá những căng thẳng do
khoảng cách thế hệ, chúng thường đứng về phía văn hóa đối trọng trẻ
hơn. Áp phích cho
The Last House on the Left của Wes Craven (1972) cảnh báo: “không tiến cử với người trên 30 tuổi”.
Trong
những thập niên tiếp theo, lĩnh vực kinh dị đã mở rộng và trở nên đa
dạng hơn, khi thể loại này thể gieo rắc hình tượng khét tiếng, được
nhiều nhà phê bình tôn trọng và thậm chí được các giải Oscar chú ý hơn.
Thời ấy, bộ phim kinh dị nào thống trị cuộc thảo luận trong văn hóa đại
chúng nhiều khả năng là tìm cách làm cho người lớn run rẩy hơn làm trẻ
em cười khúc khích.
Don’t Breathe: Giữ im lặng để tránh kẻ giết người mù
|
Hereditary, mở màn hồi đầu tháng 6, là sự tán dương xu hướng
này, một câu chuyện siêu nhiên hỗn loạn đầy tham vọng và tàn nhẫn trực
quan mà cũng là một suy ngẫm khó hiểu về tang lễ. Phim bắt đầu với một
gia đình về dự tang trễ. Tất cả mọi người có vẻ ráo hoảnh nếu không nói
là dửng dưng trước sự qua đời đó, dấu hiệu đầu tiên cho thấy có chuyện
gì sai trật. Sau khi cung cấp bài điếu văn miễn cưỡng cho mẹ mình, Annie
hỏi chồng (Gabriel Byrne): “Em có nên buồn hơn không?”
Giống như
thể loại hài, phim kinh dị bị lôi kéo vào sự phạm tội, như một cú sốc
ngắn hạn lẫn một lối thoát cho những cảm xúc bị kìm nén. Không có cách
đúng để thương tiếc cái chết của một người thân, nhưng bộ phim này cung
cấp kinh cầu nguyện cho những cách sai lầm. Khi con trai của Annie, một
cậu trai choai hờn dỗi, không hòa đồng do Alex Wolff đóng với đôi mắt
trống rỗng, chứng kiến một hành động bạo lực tột cùng, thay vì la hét
hay gọi cảnh sát, cậu chết điếng, im lặng, rồi về nhà, đi ngủ và không
nói với ai.
Thói quen kỳ cục của hầu hết phim kinh dị là những
người trong phim có xu hướng chuyển sang bạo lực nhanh hơn trong đời
thực, phần vì họ cần (làm sao mà đường hoàng cho nổi khi một kẻ tâm thần
đang đuổi theo bạn) nhưng cũng do cơ chế của phim kinh dị: đạo diễn
thích giữ sự kinh dị bằng nhịp độ nhanh. Nhưng
Hereditary biến
sự phủ nhận của đứa trẻ tuổi choai thành chủ đề của nỗi sợ, làm cho việc
thiếu phản ứng liên tục trước cái chết có vẻ rùng rợn, thậm chí thành
một kiểu chết khác.
Noah Wiseman và Essie Davis là cậu bé và người mẹ đáng sợ của mình trong The Babadook
|
Dường như có gì đó không thể mủi lòng về những bất hạnh giáng xuống gia
đình này. Annie là họa sĩ dựng hoạt cảnh trong những ngôi nhà nhỏ, mà
máy quay đã nán lại ở một khoảnh khắc liền lạc thành cảnh của ngôi nhà
thực sự. Ý nghĩa là rõ ràng: Những người này là những diễn viên thu nhỏ
trong một bi kịch mà họ không kiểm soát được gì. Trẻ em rất quen thuộc
với dạng bất lực này, nhưng bộ phim cho thấy người lớn cũng vậy, và hình
thành nỗi sợ kích hoạt những khủng hoảng tuổi trung niên: cảm giác mình
đang trở nên giống như bố mẹ.
Hereditary là tác phẩm đồng hành phù hợp với
The Babadook,
phim đầu tay cực hay của đạo diễn người Australia Jennifer Kent, mà hơn
bất kỳ bộ phim nào khác đã châm ngòi cho sự tăng trưởng của phim kinh
dị dành cho người trưởng thành. Bộ phim năm 2014 này trình bày một người
mẹ khác trong cơn rối loạn, bị ám ảnh bởi cái chết của một người thân
yêu, trong trường hợp này, là chồng cô, chết trong tai nạn xe ngay trước
khi cô hạ sinh đứa con trai của họ. Trong một màn trình diễn khác
chuyển hướng từ dễ bị tổn thương thành hãi hùng, Essie Davis đóng vai
người phụ nữ mà nỗi oán giận con trai mình thể hiện thành mối đe dọa sự
tồn tại. Đó là một bộ phim xoay quanh nỗi lo lắng đáng sợ rằng bạn không
thương con của mình.
Nhân vật người mẹ đầu băng bó của Susanne Wuest trong Goodnight Mommy
|
Những nhân vật cha mẹ đáng sợ từ lâu đã là ông kẹ trong những câu chuyện kinh dị tuyệt hay, từ
Psycho đến
Carrie đến
The Stepfather,
nhưng những bộ phim mới nói trên có khuynh hướng cho chúng ta thấy
người mẹ tâm thần qua góc nhìn của đứa con, và các sắc thái trong mối
quan hệ của họ thường phức tạp. Trong
Goodnight Mommy (2015),
người mẹ, đầu băng bó, xuất hiện như một nhân vật khủng bố hai đứa con
trai sinh đôi của mình, trước khi họ hoán chuyển vị trí. Và trong
Pyewacket,
một viên ngọc phim độc lập gần đây, mối quan hệ cãi cọ giữa mẹ và con
gái bắt nguồn từ chủ nghĩa hiện thực đau lòng đã gợi lên
Lady Bird, cộng thêm phù thủy. Người mẹ đơn thân trong phim
Pyewacket giận dữ bảo cô con gái mới lớn của mình rằng bà ghét nhìn khuôn mặt cô, so với người mẹ trong
The Witch (2016) bảo con gái mình, “Mày sặc mùi ma quỷ” thì đã là rộng lượng rồi.
Tò
mò và khai thác tình dục từ lâu đã là điểm nổi bật của phim kinh dị,
nhưng tương đối vắng mặt trong phim kinh dị dành cho người trưởng thành.
It Follows, tập trung vào thế giới của tuổi mới lớn, đi theo công thức cũ kỹ tình dục dẫn đến cái chết (xem
Halloween,
gợi lên với quay phim lượn sóng và âm thanh tổng hợp một cách tuyệt
đẹp). Nhưng bộ phim này không có sự kích thích hoặc những cái chết cường
điệu của một phim giết chóc; nó được sắp xếp các tầng lớp có chủ ý, sầu
não và đánh lừa.
Maika Monroe là ngôi sao của It Follows, bộ phim u uất theo công thức quan hệ tình dục dẫn đến cái chết cũ kỹ
|
Giống như
Don’t Breathe, một trong những phim kinh dị hay nhất những năm gần đây,
It Follows
xảy ra ở một Detroit trống rỗng, ám chỉ thời đại bất ổn kinh tế và công
nghệ cùng khắp. Phim kinh dị thường lấy bối cảnh cô lập trong rừng hay
trong không gian, và những con phố vắng tanh của một thành phố từng có
thời nhộn nhịp, gợi lên một thế giới bị xóa sổ không phải bởi xác sống
hay người ngoài hành tinh, mà bởi chủ nghĩa toàn cầu. Câu chuyện của nó,
về một cô gái tuổi ‘teen’, Jay, bị những kẻ giết người săn đuổi sau khi
ngủ với kẻ xấu mà không biết, là ẩn dụ về tấn công tình dục hơn là câu
chuyện cảnh giác. Và những kẻ giết người đang vấp phải những con quái
vật con người, thường trong hình dạng cha mẹ của nạn nhân.
Giống
như thể loại phim về tìm thấy video tự quay hoặc bạo dâm trước đây, phim
kinh dị dành cho người trưởng thành thường dựa vào một ý tưởng cao
siêu, nhưng nhiều khả năng làm mờ ranh giới giữa phim kinh dị và phim
đen tối. Không chỉ nhảy cắt cảnh, mà việc quay phim cũng chậm cố tình.
Sự im lặng thường hoạt động theo cách tiếng đàn vĩ cầm chơi trong
Jaws, báo hiệu điềm xấu đang chờ đợi. Cả
A Quiet Place lẫn
Don’t Breath
đều là hai phim về giữ im lặng để tránh kẻ giết người mù, làm bất cứ gì
nhưng phải im lặng như kẻ giết người. Và cảnh bữa ăn tối gia đình trong
Hereditary, không một âm thanh nào khác ngoài tiếng dao nĩa,
nghe giống như cao trào của một cuộc đấu kiếm đẫm máu. Mặc dù thể loại
phim kinh dị có lịch sử lâu dài dồn lên nỗi sợ hãi bằng nói đùa, trong
những phim vừa kể, tâm trạng tàn nhẫn không thương xót.
Anya Taylor-Joy trong phim The VVitch: A New-England Folktale
|
Đã có phản ứng dữ dội trước sự câu thúc theo nhân vật như thế ở những
người trung thành với phim kinh dị. Trên podcast của mình, tiểu thuyết
gia Bret Easton Ellis, một người hâm mộ thể loại này đã chỉ trích cái mà
ông gọi là “phim nghệ thuật độc lập kinh dị”, lập luận rằng
The Babadook không
phải là phim kinh dị mà là phim tâm lý rõ rệt. Trong một phỏng vấn với
Jason Blum, nhà sản xuất phim kinh dị có ảnh hưởng nhất hiện nay (
Get Out,
Split và nhiều nữa), Ellis nói rằng quá nhiều giải thích về logic có thể gây hại, nắm bắt đúng sự mơ hồ đó không chừng gây sợ hãi hơn.
Blum
phản bác, nói rằng phim của ông phải được bắt nguồn từ hiện thực chặt
chẽ. Ông nói, trước khi hoàn thành bất kỳ dự án nào, ông đều thử bài
tập: “Loại hết những sợ hãi ra. Xem có hiệu quả tâm lý không?”
Đây là một thái độ rất khác so với những ông bầu phim kinh dị quá khứ, và minh họa một sự phân kỳ về mỹ học. Không ai muốn xem
Halloween hay
Alien mà không có sự sợ hãi.
Ella Rumpf trong câu chuyện ăn thịt người gớm ghiếc Raw
|
Ellis gián tiếp nói đến mối quan tâm mà nhiều người hâm mộ, kể cả người
viết, về địa vị ngày càng tăng của thể loại này. Bây giờ phim kinh dị
thu hút các diễn viên giỏi hơn, ngân sách lớn hơn và kịch bản có đất
diễn hơn, có cảm giác mất đi cái vui trong một số phim kinh dị có gu. Có
phải phim kinh dị đánh mất một số lạc thú khét tiếng của nó, chưa kể ý
đồ duy nhất là gây sợ hãi?
Nhưng điều này bỏ qua một xu hướng lớn
khác, đó là phim kinh dị đã mở rộng và đa dạng như thế nào. Lấy một ví
dụ, đối với một thể loại mà đạo diễn nam áp đảo, ngày càng có nhiều đạo
diễn nữ dẫn dắt những phim kinh dị nổi bật hơn bao giờ hết. Kent và
Julia Ducournau, đã chỉ đạo câu chuyện ăn thịt người gớm ghiếc
Raw của
Pháp, là hai trong số những tiếng nói mới thú vị nhất trong lĩnh vực
này. Trong bộ phim kinh dị đầu tiên nói về kỷ nguyên #MeToo,
M.F.A. (2017) của Natalia Leite đã áp dụng quan điểm hiện thực gai góc về một vụ tấn công tình dục trong khuôn viên trường, trong khi
Revenge mới của Coralie Fargeat đã đặt cái nhìn nữ tính đầy phong cách lên thể loại hiếp dâm.
M.F.A. (2017) của Natalia Leite đã áp dụng quan điểm hiện thực gai góc về một vụ tấn công tình dục trong khuôn viên trường
|
Một phần lý do của việc phim kinh dị từ lâu nhắm đến người xem trẻ là
người lớn thì khó hù dọa. Chúng ta đã thấy quá nhiều, cả những phim đáng
sợ khác. Trải nghiệm đó có thể bất lợi cho chúng ta. H.P. Lovecraft nổi
tiếng đã viết rằng loại sợ hãi mạnh nhất là sợ cái chưa biết. Nhưng bạn
càng lớn tuổi thì cái chưa biết càng ít đi. Ma cà rồng, người sói và
zombie không đáng sợ như đã từng. Nhưng ma vẫn đáng sợ — khi nhắc chúng
ta nhớ những gì chúng ta đã mất.
Dịch: © Xuân Phong @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times