Một chuỗi các vai diễn tẻ nhạt và “tự kỷ” của Johnny Depp đã khiến Anne Billson của The Telegraph phải đặt câu hỏi: mọi chuyện be bét thế này từ khi nào?
Có phải diễn viên Hollywood thành công nào cũng không tránh khỏi việc
trở thành tranh biếm của chính mình? Chuyện đó đã từng xảy đến với
Brando, Nicholson và De Niro. Và giờ lại đang diễn ra với Johnny Depp.
Không
lâu trước đây, Depp có vẻ là hình mẫu ngôi sao điện ảnh của một người
biết suy nghĩ – có chút lập dị, dạng nghệ sĩ rock thời xưa hơn là một
ngôi sao bị bộ máy quảng bá là phẳng. Anh xả rác trong phòng khách sạn,
xô xát với bọn săn ảnh, và đi chơi với những cô nàng tân thời như Winona
Ryder và Kate Moss, xăm đồng loạt nhiều hình, chơi guitar, và xuất hiện
với vị trí khách mời trong
The Fast Show.
(Trái qua, trên xuống) Các vai gần đây của Johnny Depp trong Pirates of the Caribbean,
Charlie and the Chocolate Factory, Alice in Wonderland, và The Lone Ranger
Không hại gì khi Brando vinh danh cho anh là “nam diễn viên tài năng
nhất thế hệ của mình”. Và anh đã có nhiều lựa chọn vai diễn khác thường,
phần nhiều thành công. Đến
Pirates of the Caribbean, anh vẫn chưa phải diễn viên hạng A, nhưng quá "ngầu" vượt mức hạng B và C.
Nhưng
khi Depp đến ngưỡng 50, việc chia tay Vanessa Paradis đã biến anh thành
món ngon của báo lá cải, và vai diễn ngẫu hứng Tonto đội quạ chết trên
đầu đã bị gán cho là nguyên nhân khiến
The Lone Ranger (phát hành ở Việt Nam với tựa
Kỵ sĩ cô độc)
có doanh thu phòng vé tồi. Thậm chí những lựa chọn thảm đỏ của anh cũng
là mục tiêu chế nhạo. Ôi Johnny, từ khi nào mọi chuyện đã thành thế
này?
John Christopher Depp II đã ra mắt màn ảnh năm 1984, nôn cạnh chiếc giường trong
A Nightmare on Elm Street, và hòa vào dàn nam điển trai trong
Platoon trước khi chương trình
21 Jump Street
làm nên tên tuổi anh – dù lúc đó chưa nổi ở Anh vì chương trình này
không có ở đó. Nên cư dân nơi đó không lấy làm ngạc nhiên khi anh làm lu
mờ hình mẫu thần tượng thanh thiếu niên khi vào vai một cậu trai tóc
dài nổi loạn có hình xăm trên mặt trong
Cry-Baby của John Waters.
Johnny Depp trong Cry-Baby
Anh đẹp. Có thể là quá đẹp. (Dường như cả đời anh đã cố giấu bớt vẻ hoàn
mỹ này bằng mớ râu lởm chởm). Như Leonardo DiCaprio, trong suốt thời
gian dài anh vẫn trông như một bức họa được cất kỹ trên gác xép. Vẻ đẹp
lạ thường này đã dẫn đến những vai không mấy hợp như, ví dụ, John
Dillinger (chẳng có chút gì giống vai này của Warren Oates) trong
Public Enemies, hoặc vai người hùng trong phim hồi hộp nhỏ gọn ghẽ
Nick of Time của John Badham, hoặc tiểu thuyết gia xuề xòa trong bộ áo chùng sờn cũ trong
Secret Window. Dù đây không phải là vấn đề lâu dài – trong
The Tourist, tác giả đã sốc khi thấy anh giống diễn viên Rob Schneider thế nào.
Nhưng anh lại còn ấn tượng hơn khi vẻ đẹp đó ẩn phía sau bộ mặt trang điểm đáng sơ trong vai Edward Scissorhands –
Bambi,
Swiss Army Knife
và Robert Smith của nhóm The Cure đã được vo lại thành một trong phim
đầu tiên trong chuỗi chín phim anh cộng tác với đạo diễn Tim Burton. Vai
diễn này đã cho thấy dấu hiện của sự bí ẩn nhuộm trên sự nghiệp của
anh, nhưng hợp với thể loại cổ tích, và rất hay là anh buộc phải mặt trơ
không cảm xúc.
Vì tác giả cho là Depp giỏi nhất khi anh phản ứng
chứ không phải diễn, nên anh là một sự xuất hiện có mà như không để các
diễn viên khác thể hiện mạnh mẽ. Anh làm tốt nhất khi để cho người khác
đứng trong ánh hào quang – Leonardo DiCaprio trong
What's Eating Gilbert Grape hay Al Pacino trong
Donnie Brasco – hoặc trở thành cái neo trong một dàn diễn viên nổi kỳ lạ – trong
Ed Wood hoặc
Dead Man hoặc
The Ninth Gate hoặc
Rango.
Johnny Depp trong Fear and Loathing
Tác giả đã dành quá nhiều thời gian chưa phán xét anh, nên chỉ gần đây
nhìn lại mới nhận thấy mình không ưa những màn “diễn” của anh đến thế
nào – diễn lại kiểu
North by Northwest trong
Arizona Deams, kiểu của Chaplin và Keaton trong
Benny & Joon, kiểu Groucho Marx gặp acid trong
Fear and Loathing in Las Vegas, hoặc giả giọng Sarf London khi là Thanh tra Abberline trong
From Hell. (Đôi lúc việc giả giọng thành công – anh làm khán giả tin và cảm động với giọng Scotland của nhân vật JM Barrie trong
Finding Neverland.)
Những
vai nhỏ phóng đại này chấp nhận được khi vẫn còn ít – như Bon Bon,
người chuyển giới tính đã chuyển lậu được cuốn tiểu thuyết của Javier
Bardem ra khỏi tù bằng cách giấu trong trực tràng trong
Before Night Falls – nhưng khi các màn này thống trị bộ phim thì có thể là thảm họa. Nhìn
Charlie and the Chocolate Factory và
Dark Shadows
mà xem, anh lập dị và có phong thái nhưng không có chút nào đáng sợ hay
thú vị. Trong các tác phẩm gần đây làm với Burton, chỉ có vai Sweeney
Todd là ngoại lệ khi sự ngẫu hứng của nam diễn viên này được sự hung hãn
cực độ che khuất, làm cho tác giả ước rằng được thấy mặt đen tối của
anh – ý là đen tối thật, chứ không phải những pha kiểu Gothic ngắn ngủi –
nhiều hơn.
Bước ngoặt, dĩ nhiên, là
Pirates of the Caribbean: The Curse of the Black Pearl.
Vai Thuyền trưởng Jack Sparrow đồng bóng, khoa tay múa chân của Depp,
dựa trên mẫu của Keith Richards, làm các nhà quản lý Disney không mấy
hài lòng, nghĩ rằng anh sẽ phá hoại phim, nhưng đã thăng một bom tấn
loại thường lên một thứ gì đó kỳ quái hấp dẫn. Ơn trời, thành công phòng
vé đã dẫn đến những phần sau, và ta có Jack Sparrow khắp nơi khi anh
tiến xa hơn phim đầu vào những phần sau ngày càng dở. Và giờ một Depp kỳ
quái ngẫu hứng đã gần như bị án bóng bởi một Depp khác, ít khoa trương
hơn.
Anh chưa phải là một bại tướng – vai diễn thay Hunter S Thompson trong
The Rum Diary (may là khiêm nhường hơn vai trong
Fear and Loathing)
được kiểm soát bởi một dàn diễn viên phụ đông đúc. Nhưng tin tức từ
deadline.com đã đánh thẳng vào tim của khán giả xem phim có đầu óc –
Depp đang trong những đợt bàn thảo cuối để diễn tiếp vai Mad Hatter
trong phần sau của
Alice in Wonderland. Rõ là anh chưa nhận ra
nhân vật nổi trội khó chiều, tự mãn, tóc cam, nói ngọng có thể không
phải là một điểm tối khó chịu không chỉ trong sự nghiệp của anh, mà còn
trong nền điện ảnh viễn tưởng hiện đại. Đây không phải là một nhân vật;
đó là một đám quái hợp lại mà thôi.
Dịch: © Mai Khanh @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Telegraph
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi