Một nữ diễn viên Hollywood lớn tuổi, từng được đồng nghiệp và người hâm
mộ yêu mến, bị ruồng rẫy để ưu ái người mẫu trẻ hơn, mới hơn. Trong cơn
tuyệt vọng, cô mất kiểm soát và thù hận ngành công nghiệp đã sử dụng
tuổi trẻ của mình — nhưng vô ích.
Elisabeth Sparkle (Demi Moore), nữ diễn viên Hollywood lớn tuổi, từng được đồng nghiệp và người hâm mộ yêu mến
|
Đây là câu chuyện chúng ta đã từng nghe và là chủ đề cho vô số tác phẩm kinh điển của Hollywood, từ
Sunset Boulevard đến
All About Eve. Nhưng
The Substance, bộ phim ly kỳ-kinh dị-cơ thể hoang dã của đạo diễn
Revenge
Coralie Fargeat, cố gắng tạo khác biệt rùng rợn cho tác phẩm kinh điển
xưa cũ với câu chuyện về những kẻ song trùng, những mũi tiêm bí ẩn, và
những con quái vật ghê tởm.
Tuy nhiên, trong những nỗ lực đẫm máu đáng ngưỡng mộ để vượt qua giới hạn,
The Substance không hề kể được bất cứ gì thú vị.
The Substance
mở đầu bằng một loạt hình ảnh hấp dẫn: một lòng đỏ trứng, được tiêm một
chất bí ẩn, ngay lập tức sinh ra một lòng đỏ trứng thứ hai. Sau đó,
chúng ta chuyển sang từ trên cao nhìn xuống một ngôi sao trên Đại lộ
Danh vọng Hollywood, từ lúc nó được tạo ra cho đến số phận không thể
tránh khỏi khi trở thành một ô vỉa hè nứt nẻ, bị lãng quên, bẩn thỉu vì
phân chó và bánh hamburger rơi vãi.
Sau nhìn thấy quảng cáo tuyển chọn “Elisabeth Sparkle kế tiếp” cô đã tuyệt vọng tìm đến “thần dược”
|
Ô vuông đó thuộc về Elisabeth Sparkle (Demi Moore), một ngôi sao đang
lụi tàn vừa bị sa thải khỏi công việc duy nhất của cô là người dẫn
chương trình thể dục nhịp điệu sôi động. Harvey (Dennis Quaid, trong màn
trình diễn cực kỳ khoa trương), nhà sản xuất chương trình, nói với cô
là họ đang tìm kiếm một người trẻ hơn, nóng bỏng hơn, đương thời hơn. Bị
sỉ nhục, Elisabeth lái xe về nhà trong cơn bàng hoàng, để rồi bị tai
nạn xe tàn khốc mà cô thoát ra không hề hấn gì như phép màu — cô y tá
xinh đẹp kỳ lạ của cô (Oscar Lesage) đã chứng kiến, đưa cho cô một tấm
danh thiếp chỉ có số điện thoại và dòng chữ “The Substance” (tạm dịch:
Thần dược) với lời hứa “Nó đã thay đổi cuộc đời tôi.”
Chỉ sau khi
Elisabeth nhìn thấy quảng cáo tuyển chọn “Elisabeth Sparkle kế tiếp”,
cô mới gọi đến số đó và thấy mình ở trong một nhà kho với gói hàng chứa
“Thần dược” và một loạt hướng dẫn dành cho cô và “Bản ngã khác” của cô
sau khi hoàn tất quy trình.
tạo ra bản thân trẻ hơn của cô, do Margaret Qualley thủ vai
|
Cởi đồ trong phòng tắm, cô tiêm những mũi cần thiết và ngay lập tức ngã
xuống sàn, quằn quại, một nhãn cầu thứ hai mọc trong hốc mắt và lưng cô
nứt ra. Sau đó một khối nội tạng và bộ phận cơ thể đẫm máu rơi ra và
hình thành một cơ thể thứ hai — bản thân trẻ hơn của cô, do Margaret
Qualley thủ vai.
Nhưng tuổi trẻ cũng có những bất lợi: Elisabeth
và bản sao trẻ hơn của cô, tự gọi mình là “Sue”, phải đổi vai qua lại
sau mỗi bảy ngày, một người nằm hôn mê trên sàn phòng tắm trong khi
người kia được sống. Khi Sue bắt đầu tỏa sáng, cô bắt đầu ăn mòn cuộc
sống của Elisabeth... theo đúng nghĩa đen.
The Substance
không chút tế nhị. Toàn bộ bộ phim được truyền tải một cách chi tiết,
từ loạt hình ảnh mở đầu cho đến những chủ đề khó chịu hiển nhiên liên
tục nện vào đầu bạn. Bạn có biết là xã hội tàn nhẫn với phụ nữ khi họ
già đi không? Bạn có biết tuổi trẻ là loại tiền tệ duy nhất có giá trị ở
Hollywood không? Bạn có biết rằng già đi thì khác nào biến thành quái
vật không?
Qualley, theo như lời cô nói, rất vui khi vào một vai vừa là chủ thể
vừa là khách thể — đôi mắt nai và vui vẻ trong vai một cô gái ngây thơ
ngọt ngào, nhạo báng và nham hiểm khi cô bắt đầu chiếm lấy cuộc sống của
Elisabeth
|
Kể từ khi ra mắt tại Liên hoan phim Cannes năm nay,
The Substance đã được ca ngợi là một tác phẩm kinh điển của chủ nghĩa nữ quyền mới, một điệp khúc méo mó dựa trên
The Picture of Dorian Gray của Oscar Wilde, thay sự phê phán chủ nghĩa khoái lạc của Wilde bằng phép ẩn dụ về việc phụ nữ già đi ở Hollywood.
Nhưng có công kích nữ quyền đến đâu,
The Substance
vẫn là một bộ phim có 80 phần trăm là những cảnh quay cực cận cảnh mông
của Margaret Qualley. Trong hầu hết mọi cảnh khác, máy quay trìu mến
vuốt ve ngoại hình của cô trong bộ đồ bó, trong các cảnh quay giống như
quảng cáo Viagra thập niên 90. Qualley, theo như lời cô nói, rất vui khi
vào một vai vừa là chủ thể vừa là khách thể — đôi mắt nai và vui vẻ
trong vai một cô gái ngây thơ ngọt ngào, nhạo báng và nham hiểm khi cô
bắt đầu chiếm lấy cuộc sống của Elisabeth. Và trong khi Moore quăng mình
vào những hành động điên rồ hơn trong bộ phim, chính lúc cô chơi tất
tay vai mụ già điên loạn thì
The Substance quên mất bản thân.
Moore quăng mình vào những hành động điên rồ hơn trong phim, chơi tất tay vai mụ già điên loạn
|
Mọi thứ về
The Substance đều chủ ý thù địch — từ hành lang lấy cảm hứng từ
The Shining,
đến phòng tắm trắng toát của Elisabeth, cho đến ăn uống kinh tởm từng
cảnh một. (Fargeat dường như cay nghiệt một cách thích thú quay cận cảnh
những cái miệng há ra nhai những miếng thức ăn ướt nhất, nhầy nhụa
nhất, không hề ngon lành gì nhất.) Đây là một bộ phim muốn bạn căng
thẳng, muốn bạn phải quằn quại và co rúm người lại, bởi vì chẳng phải xã
hội đối xử với phụ nữ quá tệ sao?
Phim miêu tả theo nghĩa đen
từng cân thịt đẫm máu mà những ngôi sao như Elisabeth và Sue phải trả
giá để được chú ý, nhưng khi cơn sốc qua đi, đằng sau phong cách thái
quá
The Substance chẳng cho thấy được điều gì.
Phim miêu tả theo nghĩa đen từng cân thịt đẫm máu mà những ngôi sao như Elisabeth và Sue phải trả giá để được chú ý
|
Không thể phủ nhận Fargeat có khiếu đạo diễn táo bạo. Bảng màu rực rỡ
của bộ phim bổ sung cho thực tế thay thế kỳ lạ, dẫn chương trình thể dục
nhịp điệu là tấm vé một chiều vụt lên hàng sao, và mọi tòa nhà dường
như đều do thiết kế sản xuất của Stanley Kubrick xây nên. Biên tập sắc
cạnh, các khung hình kỳ lạ dựa trên (nhưng không bao giờ thực sự nắm bắt
được) De Palma. Chất lỏng và da thịt chảy máu, bầm tím trở thành nghi
thức thô tục. Và một khi những màu sắc lòe loẹt đó nhường chỗ cho máu me
bẩn thỉu, rất dễ bị cuốn theo cảnh tượng kinh dị cơ thể mất kiểm soát
của bộ phim — đặc biệt là màn cuối đẫm máu vô lý khiến những xô máu của
Carrie đáng xấu hổ. Các bộ phận giả ghê rợn, do nghệ sĩ trang điểm
Pierre-Olivier Persin thực hiện, là điểm nổi bật đặc biệt của bộ phim và
gần như bù đắp cho câu chuyện mỏng manh.
Nhưng
The Substance
đề máy quá lâu, cho chúng ta xem hết cảnh dựng này đến cảnh dựng khác
về cái mông của Qualley và những lần biến hình kỳ quái của Moore. Đến
lúc cảnh kết phim táo bạo điên rồ diễn ra, và máu me bắt đầu tung tóe,
toàn bộ tiền đề của bộ phim bắt đầu trở nên nhàm. Hóa ra,
The Substance cần thêm một chút, ừm, chất liệu.
Mọi thứ về The Substance đều chủ ý thù địch — từ hành lang lấy cảm hứng từ The Shining, đến phòng tắm trắng toát của Elisabeth
|
Phim dự kiến ra rạp ở Việt Nam ngày 1 tháng 11 với tựa
Thần dược.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Inverse