Tôi vốn không tin vào "định mệnh" theo kiểu "Con người này, dù gặp lần
đầu, nhưng tôi cảm nhận rằng anh ta/ cô ta sẽ đồng hành bên tôi cả cuộc
đời này." Thế nhưng tôi lại một lòng tin tưởng vào một kiểu "định mệnh"
khác, ấy là "Con người này, dù gặp lần đầu, nhưng tôi cảm nhận rằng anh
ta/ cô ta sẽ thay đổi cuộc sống của tôi."
Có lẽ vì thế mà tôi thích
Once từ những hình ảnh đầu tiên, từ những phút phim đầu tiên, như một minh chứng cho 'tín điều' của mình vậy.
Once không phải là một phim "phức tạp" theo lối nhiều ẩn ý,
nhiều chi tiết mang tính biểu tượng cao. Đó chỉ là một câu chuyện giản
dị được kể theo lối giản dị qua giọng của những con người giản dị.
Sự
giản dị ấy thể hiện qua ống kính "hơi rung" (bạn tôi vừa mới than phiền
"không biết đĩa ấy đưa có phải bản đẹp không mà sao vàng vàng, rung
rung"). Hồi đầu tôi cũng đã từng nghi ngờ như thế, sau khi tìm hiểu
thông tin về phim trên wikipedia (đơn giản vì tôi rất thích website này,
he he!) thì biết đây là một bộ phim 'indie' (dòng độc lập) với kinh phí
thấp và những người thực hiện "nghiệp dư".
Sự giản dị ấy thể
hiện qua câu chuyện xuyên suốt bộ phim: một cuộc gặp gỡ tình cờ, giữa
hai con người không-thể-bình-thường-hơn, anh chàng được gọi là Guy và cô
gái bán hoa hồng dạo trên đường phố Dublin với cái tên Girl. Guy có thể
là bất cứ ai, Girl có thể là bất cứ ai, và cuộc gặp gỡ ấy cũng có thể
xảy đến với bất cứ ai. Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy xui khiến hai con người xa
lạ đến bên cạnh và nương tựa vào nhau cho "qua cơn sóng gió".
Cuộc gặp gỡ tình cờ, giữa hai con người không-thể-bình-thường-hơn
Nghĩ cho cùng, cái thứ "sóng gió" ấy cũng chẳng phải điều gì cam go,
ngạt thở hết, chỉ là những âu lo hết mực đời thường cùng những trăn trở
như cơm ăn nước uống, như thể sớm mai bạn tỉnh dậy, giật mình tự nghĩ
rằng không biết mình đang ở đâu, đang là ai giữa cuộc đời rộng lớn, giữa
nhân gian đầy hoang hoải này, bạn bỗng thấy có đôi chút nặng nề, mệt
mỏi, nhưng rồi lại gượng dậy, làm những việc bình thường, thứ cảm giác
uể oải ấy sẽ dần tan đi, và lại quay trở về vào một khoảnh khắc bất ngờ
nào đó...
Guy có sẵn "thiên tư" về âm nhạc nhưng cũng chưa đến
mức đam mê cuồng nhiệt và tham vọng nó sẽ "biến đổi cuộc đời" mình, Girl
thì bươn bải cuộc sống hàng ngày cùng cô con gái nhỏ, mang trong lòng
nỗi đau dai dẳng về cuộc hôn nhân trắc trở, buồn chán - có, bức bối -
có, nhưng trước khi gặp nhau, có lẽ họ cũng giống như mỗi người chúng
ta, một loại "sứa lười biếng mặc dòng nước biển trôi", lặng lẽ sống qua
từng tháng ngày, chẳng dự định to tát, chẳng tham vọng đổi đời, tự nhủ
rằng, cứ như thế này đã, rồi sẽ ổn, sẽ ổn...
Khi "ngộ" ra điều ấy, tôi mới lần lần hiểu tại sao
Falling Slowly lại được lựa chọn làm ca khúc chủ đề của bộ phim. Có lẽ, nếu tách
Falling Slowly ra khỏi
Once,
bạn vẫn sẽ thấy nó hay, cả về ca từ (rất dịu dàng và ngọt ngào) và giai
điệu, nhưng đặt ca khúc vào đúng bối cảnh phim, thì dường như mỗi câu
chữ trong đó đều được "soi sáng"
I don't know you
But I want you
All the more for that
Words fall through me
And always fool me
And I can't react
And games that never amount
To more than they're meant
Will play themselves out
Take this sinking boat and point it home
We've still got time
Raise your hopeful voice you have a choice
You'll make it now
Falling Slowly xuất hiện trong phim khi Guy dắt Girl vào cửa
hiệu nhạc cụ để thử xem cô có cảm hứng với những ca khúc của anh không.
Đúng như thế, "Once" - một lần gặp gỡ tình cờ đã trở thành một thứ "bám
víu" cho những niềm tin và hy vọng ít ỏi còn sót lại của hai con người
mỏi mệt này, "Hãy giữ lấy chiếc thuyền đang dần chìm đắm, chỉ cho nó một
phương hướng để trở về. Bởi chúng ta vẫn còn thời gian. Hãy cất cao
giọng hát ước vọng của em, em có đấy, một cơ may..."
Có một câu hát như thế này "Cause you bring out the best in me, that's why I'm by your side, that's why I love you" (
Best in Me
- Blue), thật hợp để nói về Girl và Guy. Guy có Girl như một nơi buông
xả những lo âu, chia sẻ những ước mơ có vẻ xa vời về sự nghiệp của mình,
là nơi để anh thể hiện những ca khúc mới sáng tác. Girl được khích lệ
rằng "cô có khả năng" và không thể chỉ "gói" cuộc đời mình vào việc bán
hoa hồng dạo, chăm lo cho đứa con nhỏ và âu sầu về tình yêu kém may mắn.
Bên cạnh công việc, bên cạnh niềm say mê ca hát, họ tìm thấy ở người kia một bến đỗ giản dị cho những nỗi ưu phiền.
Có
lẽ để chọn, tôi thích nhất hai chi tiết trong phim. Đầu tiên là cảnh
Guy và Girl đứng trên vách núi, giữa những vạt hoa vàng, bầu trời trong
với nước biển dập dìu ở phía dưới, là thế, cái thứ không khí trong vắt
ấy như một điểm trung hòa lại những suy nghĩ nặng nề và có phần vô vọng
mà Guy và Girl phải đối mặt hàng ngày...
Thứ hai nữa là cảnh Girl bước đi vội vã trong gió lạnh, lẩm nhẩm những
ca từ "If you want me, satisfy me..." - Với cô, viết ca khúc cũng giống
như một cách tự đối mặt với mình, học cách "nói ra" chứ không phải giữ
im lặng, thứ mà Girl đã "học được" khi ở bên cạnh Guy có lẽ không phải
là âm nhạc, mà là thứ dũng khí để chia sẻ, để thừa nhận rằng mình đang
tuyệt vọng, rằng mình cũng cần lắm - một-bờ-vai-để-tựa-vào, dù sau đó,
có không còn ở bên nhau thêm nữa.
Từng ấy thứ, đã đủ để thay đổi cuộc đời của một người? Có lẽ là ĐÚNG...
Tôi biết đến
Once lần đầu tiên khi đọc được tin
Falling Slowly giành được tượng vàng Oscar cho Ca khúc trong phim xuất sắc nhất. Thế nhưng, bất cứ ca khúc nào trong
Once cũng
đáng được nghe, đáng được yêu thích, và vào một ngày mưa lạnh như thế
này, tôi lại nhớ quá, cái không khí lạnh lẽo ẩm ướt của đường phố Dublin
lần đầu tiên Guy và Girl gặp nhau, nhớ quá
The Hill, nhớ quá
When Your Mind Made Up, nhớ quá
Fallen From The Sky,
nhớ quá một bộ phim "bất ngờ như từ trên trời rơi xuống" trong những
ngày đầu tháng 2 lạnh cóng, khi tôi cũng đang tuyệt vọng vì đủ thứ ngổn
ngang...
Họ đã đồng hành trong một khúc quanh hẹp của cuộc đời...
Một bài viết trên
The New York Times (hình như của A. O. Scotts?) nhận định rằng
Once
là một tình cảm đẹp mà "không cần đến một cái kết ở bàn thờ chúa". Thú
thực tôi cũng không dám chắc rằng Guy và Girl có yêu nhau... Thì sao
chứ? Miễn rằng họ đã gặp nhau giữa "biển người mênh mang" này, miễn rằng
họ đã đồng hành trong một khúc quanh hẹp của cuộc đời...
Trong
đời mình, chúng ta có biết bao nhiêu cái 'once' - bao nhiêu
thứ-chỉ-xảy-ra-một-lần-duy-nhất, không chỉ là một cuộc gặp gỡ, có thể là
một nụ cười giữa phố đông, là một nhành lá xanh non phơ phất trong nắng
sớm khi bạn thấy quá ư mỏi mệt nặng nề, là một cái chạm tay bất ngờ
khiến bạn run rẩy... Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, tôi tin lắm, rất nhiều
điều sẽ thay đổi... Như Guy đã thay đổi, Girl đã thay đổi, cuộc sống
của họ đã thay đổi, và bạn, có lẽ cũng sẽ thấy mình thay đổi, sau khi
tận hưởng hết hơn 80 phút phim
Once.
© Lạc Tiên
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi