Không có chuyện nào trong không gian blog điện ảnh và các kênh chuyên về
phim trên mạng xã hội mà lại hoang đường hơn cái chuyện cho rằng
Nicolas Cage là một diễn viên dở.
Nhân vật Red trong phim Mandy của Nicolas Cage - có người nói đây là vai diễn xuất sắc
nhất của anh bao năm nay
|
Chắc chắn, anh có phần trong những bộ phim đáng chất vấn, có thể nhiều
một chút trong thời đại VOD và phát hành thẳng video, nhưng dù là một
diễn viên có vẻ hiếm khi từ chối công việc, danh mục phim của Cage là
một trong những danh mục đầy ắp phim tuyệt hay. Và có lẽ quan trọng hơn
nữa, đó là một danh mục hầu như đầy ắp vai diễn đáng nhớ. Kể cả khi
chúng ta không nhớ tựa phim, hay tình tiết cốt truyện, hay ai khác nữa
trong phim, chúng ta vẫn nhớ rằng Nic Cage có trong phim đó và nếu chỉ
có trong một khoảnh khắc, hoặc hai, thì chúng ta vẫn hoàn toàn thán phục
sự hiện diện của anh trên màn ảnh.
Mandy, bộ phim yêu
thích được bàn luận rất nhiều của Liên hoan phim Toronto và là một lần
dọn món phim thể loại từ đạo diễn Panos Cosmatos, tin vào ý niệm Cage đã
trở lại, có người nói vai Red của anh trong phim là vai diễn xuất sắc
nhất bao năm nay. Nhiệt tình đối với việc Cage trở lại được giật thành
các tít báo nổi bật về lý do tại sao nam diễn viên này lại nắm giữ sự
tôn sùng của khán giả theo kiểu độc đến như thế qua nhiều năm. Đặc biệt
là với những ai muốn thấy anh trở lại vai trò nam diễn viên con cưng của
thế giới phim độc lập do Coppola nuôi nấng, bắt đầu bước chân vào nghề
trên phim của anh em nhà Coen và David Lynch. Có một quan điểm thường
xuyên cho rằng Cage sẽ lại tuyệt vời, bởi suy cho cùng, trước đó anh đã
rất tuyệt vời.
Diễn xuất của Cage trong một cảnh từ phim Inconceivable năm 2017
|
Vấn đề là, Nicolas Cage luôn tuyệt vời, nhất quán như vậy. Có lẽ
Mandy không
phải là một sự trở lại, ít nhất là không như cách văn hóa mạng thích
dán nhãn những năm tháng phục hưng của các diễn viên trung niên, kiểu
nhân vật McConaissance của Matthew McConaughey. Khi xem
Mandy,
người ta không cảm thấy Cage trở lại nguồn cội, đúng hơn là cảm thấy anh
đang đi theo tất cả những ngóc ngách lạ lùng mà sự nghiệp của anh đã
đưa anh vào và chấp nhận sự thật rằng anh không cần phải diễn trong
những giới hạn của chúng ta về mức độ tột bậc của diễn xuất.
Tìm
kiếm chớp nhoáng về Nicolas Cage trên Netflix sẽ mang lại rất nhiều phim
mà nam diễn viên này đã đóng trong vài năm qua. Những phim như
Inconceivable (2017),
Dog Eat Dog (2016),
USS Indianapolis: Men of Courage (2016) và
Pay the Ghost (2015) hứa hẹn những phim ly kỳ đã sinh ra cùng một xung lực đưa Liam Neeson trở thành người hùng hành động với
Taken (2008).
Nhưng những bộ phim này, nhiều trong số đó đã được phát hành giới hạn ở
rạp, nếu không phải là tất cả, hiếm khi tạo được một đốm sáng trên
radar, và nếu bất cứ ai đủ quan tâm phân tích thấu đáo chúng thể nào
cũng phản ứng điểm số của giới phê bình và khán giả dành cho những phim
đó.
Trong Dog Eat Dog năm 2016
|
Tuy anh nhận được lời khen ngợi cho vai diễn trong
Joe, bộ phim tâm lý tội phạm của David Gordon Green (2013) và có được thành công phòng vé trong phim hoạt hình với
The Croods cùng năm đó, phim người đóng thành công gần nhất của Cage là
Kick-Ass
năm 2010. Cả chục năm nay Nic Cage làm gì? Đó là một câu hỏi thẳng thắn
về một diễn viên đã là siêu sao trong thập niên 1990 và tận hưởng thành
công ổn định, có thể đo lường được đến tận những năm 2000. Nhưng thập
niên thứ hai của thế kỷ 21 chứng kiến năng lực của Nic Cage bị gò bó
trong những nhân vật đòi hỏi anh phải đóng vai một người thật thà, hoặc
một người hùng hành động theo quy ước mà tác động của những vai diễn đó
bị giảm đi bởi câu chuyện dài dẳng bảo rằng Cage thiếu tay nghề.
Cage, đã đoạt giải Oscar nam diễn viên chính xuất sắc nhất với
Leaving Las Vegas (1995), và được đề cử một lần nữa cho
Adaptation (2002),
có vẻ không theo đuổi tượng vàng như rất nhiều đồng nghiệp của anh. Đa
phần dường như xuất phát từ việc anh chuyển từ thể loại này sang thể
loại khác quá dễ dàng. Cage có tính cách bất tuân quy tắc, ngay cả trong
những vai diễn mãnh liệt nhất của anh, cho thấy một diễn viên đã đánh
dấu sự nghiệp của mình bằng cách vào đúng chỗ đúng lúc.
Trong Leaving Las Vegas, vai diễn đưa Cage đoạt Oscar nam diễn viên chính xuất sắc năm 1995
|
Từ những bộ phim hài thập niên 80 như
Raising Arizona (1987) và
Moonstruck (1987), những phim hành động thập niên 90 của Jerry Bruckheimer như
The Rock (1996) và
Con Air (1997), và các phim bom tấn phong cách như
National Treasure (2004) và
Knowing (2009),
Nic Cage đã thể hiện một khả năng phi thường trở thành thành phần còn
thiếu trong các bộ phim mà chúng ta không nhất thiết phải đưa anh vào.
Cage bất chấp những câu thúc mà người xem phim và giới nhà phê bình áp
đặt cho các diễn viên chính, từ chối bị dồn vào bất cứ thể loại diễn
viên nào mà thay vào đó chọn thứ độc đáo nhất anh có thể trở thành:
Nicolas Cage. Và điều này đưa chúng ta đến với
Mandy.
Mandy có
vẻ lợi dụng sự trông đợi của chúng ta dành cho Cage — la hét, thất
thường, hỗn loạn và tiếp theo là thịnh nộ và rải lên tất cả những điều
đó cái hài hước thế nào ấy.
Mandy, giống như bộ phim đầu năm nay của Cage,
Mom and Dad,
dường như đi theo tính cách Cage điên được phổ biến rộng rãi trong
video YouTube, “Nicolas Cage Losing His Shit”, thể hiện một số khoảnh
khắc ngớ ngẩn nhất trong sự nghiệp của Cage.
Mom and Dad, chứng kiến Cage tái hợp với đồng đạo diễn
Ghost Rider: Spirit of Vengeance
Brian Taylor, cho nam diễn viên tay không phá hủy một bàn bi-a, đuổi
mấy đứa con chạy khắp căn nhà vùng ngoại ô trong cơn điên cuồng. Cage xử
lý vai diễn qua việc hiểu chính mình — một vai diễn được tính toán
trong khả năng của anh để tăng tốc từ 0 lên 100 trong vài giây, tất cả
vì sự reo hò của đám đông xem phim đêm khuya.
Đây không phải là nói
rằng anh trở thành gã hề, làm trò vì niềm vui của chúng ta, mà đúng hơn
chính là sự từng trải của anh trong những vai kẻ lập dị trên phim độc
lập, người hùng hành động lấp lánh, và ông hoàng phim VOD cho những thuê
bao Netflix, đã cho phép anh nắm bắt kỳ vọng của khán giả theo cách
cung cấp siêu diễn giải về năng lực diễn xuất của anh. Những vai diễn
gần đây của Cage đã đặt ra câu hỏi — Nếu anh là một diễn viên dở tệ,
nhưng chúng ta ngốn ngấu diễn xuất của anh, tán dương chúng rằng sao mà
khác thường hoặc sao mà hạn chế đến mức làm chúng ta thất vọng, thì có
phải anh đúng là diễn viên dở tệ không?
Trong Momd and Dad, Cage xử
lý vai diễn qua việc hiểu chính mình
|
Mandy, trong đó Cage đóng vai một người đốn gỗ săn lùng một
giáo phái đã giết vợ mình, từ đầu đến chân đầy máu và theo đuổi những
mức độ bạo lực hết sức cực đoan bao gồm một cuộc đấu tay đôi bằng cưa
xích. Đạo diễn của bộ phim, Panos Cosmatos, người đã mê hoặc và làm khán
giả phải nghiền ngẫm với bộ phim đầu tay
Beyond the Black Rainbow
(2010), đã thể hiện năng lực về hình ảnh để bắc cầu nối giữa tông điệu
và thể loại thông qua những cảnh ảo ảnh. Có vẻ phù hợp khi người dẫn
dắt chúng ta băng qua địa ngục toàn màu đỏ của Cosmatos nên là ai đó
cũng bắc cầu nối giữa tông điệu và thể loại thông qua khả năng diễn xuất
độc đáo của anh ta.
Mandy có vẻ là một phim hoàn hảo để
cho một diễn viên từ chối sự đơn giản, một diễn viên có những lựa chọn
gây ấn tượng lẫn gây thất bại, và đã bị chụp mũ trong suốt sự nghiệp của
mình hơn nhiều diễn viên khác biết ngay phải làm gì. Xem ra
Mom and Dad và
Mandy hứa
hẹn thời đại của một Cage hiểu chính mình, trong những vai diễn vận
dụng tất cả những tính cách mà anh đã từng thể hiện nhiều năm qua. Các
nhân vật của những bộ phim này, nói một cách đơn giản, là những người
đàn ông có tuổi bị đẩy ra khỏi các mối quan hệ lãng mạn và tránh xa chủ
nghĩa anh hùng hảo hán của giới trẻ, những người cố gắng hiểu ý nghĩa
cuộc đời vừa khát khao quy củ vừa bác bỏ logic. Những nhân vật này có vẻ
giống như một chứng thực cho sự nghiệp của Cage, và thậm chí có thể
đánh dấu một giai đoạn mới cho nam diễn viên.
Nicolas Cage là người phù hợp để dẫn
dắt chúng ta băng qua địa ngục toàn màu đỏ của Cosmatos trong Mandy thông qua khả năng diễn xuất
độc đáo của anh bắc cầu nối giữa tông điệu và thể loại
|
Có lẽ. Bởi vì khi chúng ta nghĩ rằng mình hãy để cho Cage nghiệm ra, anh
lại làm chúng ta ngạc nhiên, nên có lẽ tốt hơn là cứ để mặc anh và chờ
xem anh phá vỡ ý niệm nhị phân, trần tục của chúng ta về một kép chính
hay dở là như thế nào.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Hollywood Reporter