Có nhiều người nằng nặc rằng không có một tác phẩm điện ảnh nghệ thuật
nào có thể được truyền tải bằng công nghệ 3D. Người khiến mọi người thấy
thuyết phục nhất, nhà phê bình Roger Ebert, cũng đã từng đưa ra những
cuộc tranh cãi dựa trên khoa học và mỹ thuật. Nhưng với bộ phim Drive Angry
thì khác. Tuy mạch phim không được trôi chảy nhưng ít ra thì phiên bản
3D của bộ phim này cũng là một trường hợp tạo nên tiếng vang và thu hút
được sự chú ý một cách kỳ lạ nhờ việc nâng tầm những hiệu ứng hình ảnh
ba chiều được sử dụng trên những báu vật của màn ảnh rộng như loại xe cổ
sang trọng và thể thao Detroit, bộ ngực phụ nữ và Nicolas Cage.
Phong cách diễn xuất của Cage - nếu từ này vẫn còn dùng được - những
ngày gần đây đòi hỏi không chỉ một chút kỹ năng thêm thắt mà là hẳn một
thế giới tồn tại song song. Trong bộ phim lần này, anh đóng vai một
người ông từ địa ngục trở về (tôi dùng những từ này theo đúng nghĩa đen
mặc dù nếu nói thêm nữa thì tôi sẽ tiết lộ nội dung phim mất với mái tóc
vàng thẳng và dài, dáng vẻ lo lắng cùng với cái tên đầy chất thơ John
Milton (nhà thơ người Anh thế kỷ 17). Đây một món quà dành cho những cô
cậu sinh viên văn học Anh và chắc chắn họ sẽ tụ tập lại để xem bộ phim
này.
Nicolas Cage trong Drive Angry, đạo diễn: Patrick Lussier
Tính cách nhân vật này vừa mâu thuẫn vừa phức tạp vì trong bộ phim Drive Angry do Patrick Lussier đạo diễn (My Bloody Valentine 3D, Dracula 2000)
đồng thời cũng là người hợp tác viết kịch bản với Todd Farmer, Cage sẽ
tiếp tục cuộc hành trình khám phá những bí ẩn vũ trụ của mình. Người
đồng hành của Cage là Amber Heard đóng vai một nữ phục vụ có thể tung ra
cũng như chịu đựng những cú đấm, và chiếc quần ngắn của cô cũng thu hút
đủ sự chú ý để cạnh tranh với chiếc Dodge Charger 1969 mà cô đang lái.
Có thể đoán được cô ấy sẽ lái xe như thế nào mặc cho có bao nhiêu sự
giận dữ và hành động diễn ra xung quanh đi nữa. Một mớ hỗn độn những
cảnh quay được làm khá hiệu quả nhưng không hợp lý chút nào. Milton có
nhiệm vụ giải cứu một đứa bé khỏi tay nhóm giáo phái ma quỷ do một ngôn
sứ (Billy Burke đóng) với những móng tay dài và một mảnh linh hồn được
chắp vá. Và người thực hiện nhiệm vụ này là một gã nhỏ thó và tự nhận
mình là "nhân viên kế toán" (do William Fichtner đóng); không có gì có
thể tiêu diệt được hắn ta ngoại trừ một loại súng thần cổ do Milton giữ.
Ngoại trừ một số hiệu ứng kỹ thuật số bán hoạt hoạ và tất cả những đồ vật 3D, Drive Angry có
thể bị nhầm lẫn là một chương trình khêu gợi và thực dụng, không có bản
sắc riêng cũng giống như bản thân những chiếc xe trong phim. Hay đúng
hơn, đây là một buổi triển lãm những tấm hình rẻ tiền hạng B những năm
70 cùng với những chiếc xe hơi, những đồ vật chứa đựng những năng lực
siêu nhiên, sự khuấy trộn và cả những tiếng đàn ghi-ta điện không tên
của những bản nhạc của Michael Wandmacher và sự loã thể.
Áp phích phim Drive Angry
Tất cả những yếu tố trên hội tụ trong một quá trình bất thường, trong
suốt quá trình này Milton đã bắn hạ khoảng một tá những tên côn đồ sùng
bái quỷ Lucifer và sử dụng những công cụ nông trại như vũ khí của chúng
trong khi hút một điếu thuốc và uống một hơi rượu whiskey. Và đã có quan
hệ tình dục ngay qua những loạt súng đẫm máu đó. Sau đó bạn diễn của
anh nói: “Điều này chưa từng xảy ra với tôi trước đó,” gợi nhớ lại cảnh
phim đó đầy tính khắc hoạ và ngắn gọn hơn những gì tôi có thể nhớ ở đây.
“Anh đã từng làm như vậy bao giờ chưa?”
Drive Angry được xếp loại R (dưới 17 tuổi khi xem phải có phụ huynh hoặc người lớn đi kèm)
Đạo
diễn: Patrick Lussier; Kịch bản: Todd Farmer và Patrick Lussier; Chịu
trách nhiệm hình ảnh: Brian Pearson; Biên tập: Patrick Lussier và Devin
C.Lussier; Âm nhạc: Michael Wandmacher; Thiết kế: Nathan Amondson; Trang
phục: Mary E. McLeod; Sản xuất: Michael De Luca, Rene Besson và Adam
Fields; Sản xuất bởi hãng Summit Entertainment. Thời lượng: 1 tiếng 44
phút.
Với các diễn viên: Nicolas Cage (trong vai Milton), Amber
Heard (trong vai Piper), William Fichtner (trong vai "nhân viên kế
toán"), Billy Burke (trong vai Jonah King) và David Morse (trong vai
Webster).
Dịch: © Hướng Dương @Quaivatdienanh.com
Nguồn: New York Times