Bình luận phim

The Mechanic: Anh ta có thể làm phim hấp dẫn? Có thể làm nổ tung mọi thứ?

12/03/2011

Trong tác phẩm hành động nhanh, khéo léo, vô cùng đẫm máu The Mechanic, Jason Statham đóng vai Arthur Bishop, một kẻ dày dạn chuyên giết người để kiếm sống. Nếu bạn đang nghĩ chuyện này không khó lắm cho ngôi sao của loạt phim Transporter và nam diễn viên được Guy Ritchie ưa thích, hãy hỏi chính mình xem liệu bạn có thật sự muốn xem Statham đóng vai một giáo sư rối trí hay người bố quẫn trí không. Hóa thân vào một sát thủ kiềm nén tình cảm, hiệu quả một cách tàn nhẫn là điều hết sức dễ dàng với anh, và nếu bạn không khó chịu với cảm giác quá nhiều sự đổ máu do những nhân vật của anh gây ra nhiều đến nỗi chúng sẽ trào ra khỏi màn hình và tràn vào lòng bạn, hãy thưởng thức món quà này.

Arthur là, theo thuật ngữ của phim, một cỗ máy: một sát thủ thực thi nhiệm vụ cho một tổ chức giấu tên với một danh sách mục tiêu có vẻ như không bao giờ hết. Anh có hai chủ, một trong số đó, là Dean (Tony Goldwyn) – một người lập dị trầm lặng trông có vẻ như ông sẽ thoái mải khi ở nhà tại Quốc hội Mỹ - và Arthur chỉ chịu đựng ông ta. Nhưng Arthur rất thích người thầy cũ của anh Harry McKenna (Donald Sutherland). Gắn liền với chiếc xe lăn và đôi mắt ướt át, Harry cũng đáp trả tình cảm của anh, thậm chí lo lắng cho anh như một người cha – khi Arthur trở về từ Colombia, nơi anh đã kết liễu gọn gàng một trùm ma túy trong cảnh đầu phim – và cho rằng Arthur cần một người đồng hành. Không lâu sau đó – số phận nghiệt ngã cướp đi mạng sống của Harry, và mang đến cho Arthur một người đồng hành mà Harry từng mong muốn, chính là con trai của Harry, Steve (Ben Foster, đã đóng chính cùng với Woody Harrelson trong The Messenger năm 2010), một người nóng nảy muốn dốc sức trả thù kẻ giết cha anh.

Jason Statham trong phim The Mechanic

The Mechanic, do Simon West (Tomb Raider) đạo diễn, là phiên bản làm lại của bộ phim cùng tên năm 1972 do Charles Bronson đóng chính. Giống như biểu tượng của thập niên 1970, Statham là kiểu người mạnh mẽ trầm lặng; nhưng trong khi Bronson thể hiện một tay sát thủ dùng các công cụ thông thường và kiến thức khoa học để giết người, tương tự với nhân vật MacGyver trong phim truyền hình cùng tên của những năm 70 (trong tác phẩm ăn khách đầu, anh đạt được mục đích với một bếp ga, một quyển sách và một túi trà), Arthur của Statham có xu hướng vấy máu tay mình. Mặc dù vậy, về mặt tình cảm, anh mềm yếu hơn một chút – mang mặc cảm tội lỗi, ví dụ như, qua một hợp đồng Arthur của Bronson thậm chí không tái mặt. Anh cố gắng không phụ lòng Harry bằng cách giúp đỡ người con trai của ông, khiến cho con người nguy hiểm này ít ra có chút kiến thức; chính mặc cảm tội lỗi này khiến anh giúp đỡ và dạy dỗ Steve McKenna (màn thể hiện khá lố lăng của Jan-Michael Vince trong bản phim 1972) vì anh đánh giá cao nghiên cứu bệnh lý học tội phạm thú vị của ông. “Anh có vẻ có năng khiếu đấy,” Bronson nói.

Steve mới có ít kỹ năng hơn một kẻ khát máu như ma cà rồng với vẻ dũng cảm đầy nguy hiểm. Anh chối không chịu nghe theo những phương pháp nhanh gọn, không để lại chút dấu vết của Arthur và thay vào đó chỉ thích dùng vũ lực. Sau khi gây ra một tình trạng lộn xộn tồi tệ trong nhiệm vụ đầu tiên, đòi hỏi anh phải thuyết phục con mồi cho một mục tiêu đồng tính, rõ ràng Steve không phải là đệ tử có tiềm năng. Arthur không giống kiểu người tiếp tục tự gây nguy hiểm cho bản thân khi tiếp tục giữ Steve dưới sự bảo hộ của mình. Tuy vậy, chúng tôi vẫn rất thích, vì sự tương tác lẫn nhau giữa Arthur khô khan và Steve cay độc, điên cuồng là yếu tố làm cho bộ phim hài hước. “Anh có thể tìm cho chúng ta một ai đó hấp dẫn hơn để do thám không?” Steve phàn nàn với Arthur trên đường theo dõi một vị trưởng giáo béo phì.

Foster, một nam diễn viên mảnh khảnh, chân vòng kiềng với những cảm xúc dữ dội che đậy khuôn mặt không quá điển trai, chính là cái nền Statham cần. Ngược lại Foster là một diễn viên hết sức đáng tin cậy – nhìn ánh mắt anh trong cảnh anh chế giễu Arthur về cảm giác giết một người anh biết như thế nào; anh đóng như thể chỉ chờ một giải Oscar – Statham nói chung có vẻ chỉ thực sự đáng tin cậy khi anh siết cổ ai đó. Nhưng khi phản ứng lại Foster anh hầu như tràn đầy cảm xúc (ít nhất cũng là ở mức độ của Statham). Đó là một tình huống kinh điển của một người chơi quần vợt xuất sắc phấn chấn trong cuộc thi đấu với đối thủ của anh ta.

Những màn nguy hiểm và những kỹ xảo khá điển hình (có lẽ ngoại trừ cú nhảy từ một toàn nhà chọc trời gây cảm giác hùng vĩ và thực đến phát sợ) và có một trong những đoạn cao trào đó liên quan đến những vụ nổ, súng máy và vô số xe hơi bị hủy hoại ở một trung tâm thành phố (hoàn toàn không có cảnh sát, dĩ nhiên rồi) không gây ấn tượng gì với tôi nhưng không nghi ngờ gì sẽ bắt đúng mạch cuộc đua của rất nhiều cậu bé 14 tuổi. Những sát thủ bẩm sinh ngày nay có vui vẻ đi về phía hoàng hôn cùng nhau không? Những thứ duy nhất gần với ánh nắng hoàng hôn ở đây là vụ nổ hạt nhân, nhưng trong cách giải quyết của phim, giống như phần còn lại của các màn hành động, có tính ranh mãnh và đáng yêu.


Dịch: © Trúc Linh @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Time