Chuyển thể từ lâu đã trở thành cơm bữa của thế giới điện ảnh. Bất kể là loạt trò chơi ăn khách thành phim truyền hình ăn khách Last of Us hay một vở kịch huyền thoại dưới bàn tay của bậc thầy điện ảnh tức bản chuyển thể Macbeth của Joel Coen, chuyển thể là sự bão hòa quá quen thuộc của thị trường.
Được Bill Nighy thể hiện một cách tinh tế đến đau lòng, ngài
Williams phát hiện mình ung thư giai đoạn cuối và chỉ còn sống được chưa
đến một năm
|
Và mặc dù đôi khi có cảm giác như trò chơi bóng bàn với những ý tưởng na
ná chuyển qua chuyển lại giữa các loại hình truyền thông, nhưng có lúc
tầm vóc của một câu chuyện lại phi thời gian và có ý nghĩa quan trọng
đến mức đem lại cảm nhận sâu sắc bất kể ở dạng thù hình nào — và đó là
trường hợp của
Living.
Living (2022), do Oliver Hermanus đạo diễn và Kazuo Ishiguro viết kịch bản, là chuyển thể từ bộ phim nổi tiếng
Ikiru năm 1953 của tượng đài làm phim Akira Kurosawa của Nhật Bản. Đến lượt mình,
Ikiru phần nào lấy cảm hứng từ tác phẩm
The Death of Ivan Ilyich
của đại văn hào Nga Leo Tolstoy. Tất cả những tác phẩm này có điểm
chung là một quan chức già nua và sống sung túc đang đối mặt với cái
chết và sự thay đổi trong quan điểm về cách ông ta đã sống. Người ta có
thể dễ dàng thấy một câu chuyện như vậy là đương thời trong văn học Nga
thế kỷ 19 cũng như điện ảnh Nhật Bản thời kỳ đầu, và
Living đặt chúng ta vào bối cảnh không kém đương thời của London năm 1953 theo chân ngài Williams đến phút cuối cuộc đời.
Được truyền cảm hứng từ sự sinh động và lòng tốt của nhân viên cũ
Harris, do Aimee Lou Wood tràn đầy sức sống thể hiện (phải), Williams
chọn dành những gì còn lại của cuộc đời mình để đem đến cho đời chút
điều tốt đẹp nhỏ bé
|
Được Bill Nighy thể hiện một cách tinh tế đến đau lòng, ngài Williams
phát hiện mình ung thư giai đoạn cuối và chỉ còn sống được chưa đến một
năm.
Lúc đầu, khi phải vật lộn với kế hoạch tự tử, “sống chút
nữa”, và thông báo tin tức này cho bất kỳ ai trong đời mình, hành trình
của Williams là một trong những bước thoát ra khỏi vòng quay mà ông đã
đặt ra cho cuộc đời mình. Được truyền cảm hứng từ sự sinh động và lòng
tốt của nhân viên cũ Harris, do Aimee Lou Wood tràn đầy sức sống thể
hiện, Williams chọn dành những gì còn lại của cuộc đời mình để đem đến
cho đời chút điều tốt đẹp nhỏ bé — hoàn thành nhiệm vụ Sisyphus là đưa
yêu cầu có sân chơi cho trẻ em của một cộng đồng vượt qua được các kênh
quan liêu.
Ngài Williams muốn hoàn thành nhiệm vụ Sisyphus là đưa yêu cầu có
sân chơi cho trẻ em của một cộng đồng vượt qua được các kênh quan liêu
|
Living đem lại cảm nhận cả trên bề mặt lẫn trong bố cục trình
bày hoàn thành vai trò của một bộ phim tình cảm đầu thế kỷ 20. Từ những
cạm bẫy của bộ máy quan liêu phản chiếu lẫn nhau một cách hài hước được
thể hiện trong Tòa thị chính lộng lẫy cho đến cuộc chiến với sự vô cảm,
dễ thấy câu chuyện có chút lạc thời. Nhưng Hermanus thực hiện việc xem
xét nội tâm ở một đẳng cấp hoàn hảo trong công tác đạo diễn, chọc thủng
bức tường nguyên khối của chủ nghĩa khắc kỷ mà thời nào cũng có thể liên
hệ. Nhân loại đang gây sức ép loại bỏ rào cản đó từng giây từng phút.
Cách
tiếp cận trực quan của bộ phim càng đặt nó vượt ra khỏi nguồn gốc
truyền thống của câu chuyện. Với kỹ thuật quay phim của Jamie D. Ramsay,
có những khoảnh khắc đối xứng tuyệt đẹp duy trì cảm giác không lời về
London năm 1953, và tương đương vậy, có những khung hình và khoảng cách
gợi cảm nhận các mô thức đang thay đổi và nỗi sợ hãi án tử trỗi dậy
trong ông Williams.
Tom Burke trong vai nhà văn khiêu dâm mất ngủ Sutherland
|
Xuyên suốt đầu phim, do Tom Burke có sức ảnh hưởng tuyệt vời (và không
may là hơi bị lạm dụng) dẫn dắt trong vai nhà văn khiêu dâm mất ngủ
Sutherland, chúng ta thấy niềm hoan hỉ và thoải mái liền kề nỗi sợ hãi
tột độ ập xuống qua những cảnh khoái lạc này và khuôn mặt của Burke — đó
là sự phân đôi thị giác để lại ấn tượng lâu dài.
Chín muồi với một khu vườn bí mật của lòng trắc ẩn và những thử thách và đau khổ thực tế,
Living chậm
rãi đưa chúng ta qua những con hẻm, con phố và những bức tường lạnh lẽo
của London để tìm thấy điều gì đó sống động sâu sắc giữa sự tàn nhẫn.
Bộ phim tinh tế này đặt ra cho chúng ta câu hỏi đơn giản nhất mà
quan trọng nhất: chúng ta muốn sống cuộc đời của mình như thế nào?
|
Như một câu chuyện ngụ ngôn về việc nhen lại tính nhân văn trong tâm trí
dễ dàng chai lì và tê liệt của chúng ta, bộ phim tinh tế này đặt ra cho
chúng ta câu hỏi đơn giản nhất mà quan trọng nhất: chúng ta muốn sống
cuộc đời mình như thế nào?
Dịch: © Yên Khuê @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Art Critique