Bình luận phim

Thời khắc sinh tử

18/11/2011

Tiếng kêu tíc tắc của đồng hồ sinh mệnh chính là tiền đề của bộ phim giật gân khoa học viễn tưởng In Time (phát hành ở Việt Nam với tựa đề Thời khắc sinh tử), với bối cảnh thời tương lai tại một thành phố trông tương tự một khu phố biệt lập, vắng vẻ quanh Los Angeles (nơi quay phim) một cách lạ thường. Bộ phim tạo ra một thế giới mà không ai có thể già hơn tuổi 25. (Giống y như ở Hollywood!) Vào ngày sinh nhật lần thứ 25 một chiếc đồng hồ số phát quang xanh trên cánh tay trái của tất cả mọi người bắt đầu chạy, đếm ngược 365, 364, 363 rồi 362 ngày để sống. Khi số ngày đã hết, đồng hồ dừng lại.

Ở thế giới tương lai nơi thời gian thực sự là tiền bạc - mọi thứ, gồm đồ ăn, chốn ở và lương bổng, được định giá theo phút, giờ, năm, thập niên – thì con người có thể làm chiếc đồng hồ cát chạy chậm lại bằng cách mua thêm thời gian, như đám người giàu thường làm. Người nghèo, dĩ nhiên, phải lệ thuộc vào thời gian: nhiều người chết trẻ và vẫn trẻ đẹp, và là con mồi cho băng cướp thời gian có tên Minute Men, lũ xóa sạch đồng hồ bằng súng đạn.

Trong một khu ổ chuột trông như khu công nghiệp có tên Dayton nơi Will (Justin Timberlake) sống, đại đa số người dân chỉ dành dụm được vài giờ ít ỏi. Ở tuổi 28 anh phải nỗ lực để có thêm ba năm trong đời, nhưng cái giá của từng hơi thở đang tăng dần. Hôm nay anh sống thêm được một giờ có thể có nghĩa ngày mai anh sẽ chết sớm hơn hai giờ.

Sylvia (Amanda Seyfried) và Will (Justin Timberlake)

Đây là một giả thiết hợp thời và vang dội, là thứ mà Philip K. Dick đã nghĩ ra trong cơn hoang tưởng điên cuồng của ông. Phim cũng có chung chủ đề về cuộc sống và những mục đích trong cuộc sống mà đã mang lại thành công cho nhà biên kịch và đạo diễn, Andrew Niccol. Trong phim Gattaca năm 1997 của ông, sinh học là số mệnh đến mức mà bất kỳ sự không hoàn hảo nhỏ nào cũng khiến người có chuỗi ADN không hoàn hảo đó trở thành tội đồ. Nếu Gattaca cũng là hình tượng ẩn dụ cho nền công nghiệp điện ảnh, thì đó là vì Niccol dùng câu chuyện truyền tải ý tưởng của ông.

In Time gần giống Gattaca và được xem như phiên bản được sửa đổi một cách tự giác và thông minh của phim trước. Trong Gattaca, các dân tộc, chủng tộc chọn ra một chủng tộc bậc thầy, vốn đã được thiết kế gen trở thành một chủng tộc lý tưởng hiệu quả. In Time làm sống lại nguyên lý dân tộc vĩ đại và tạo nên một cuộc thảm sát những con người không thuộc tầng lớp này.

Câu chuyện mở ra với cảnh Will đang chúc mừng sinh nhật lần thứ 50 của mẹ anh, Rachel (Olivia Wilde trẻ trung, long lanh, một lựa chọn thú vị, đóng). Cả hai sống trong một căn hộ tồi tàn đầy nghệ thuật với những cánh cửa sổ làm cửa ra vào ở Dayton, một trong những khu vực mới được tạo thành những khu trật tự chính trị và địa lý mới. Will biết rất ít về thế giới bên ngoài khu ổ chuột, mặc dù anh có nghe đến một vùng đất “thần thoại” có tên New Greenwich. Anh có cơ hội để đến đó khi một gã lạ mặt, Henry Hamilton (Matt Bomer, từ chương trình truyền hình White Collar, đóng), chuyển một thế kỷ sống cho Will, một di sản đem đến cuộc sống mới và sự nguy hiểm vốn quen thuộc trong thể loại phim này.

Món quà của Hamilton không hoàn toàn là vì lòng tốt: ông vắt kiệt sức ở tuổi 105, mệt mỏi, và điều đó cho phép ông từ bỏ nguồn dự trữ của mình, và tìm đến cái chết. Có một nhóm quản lý trật tự, được gọi là Cảnh sát thời gian, cố buộc tội Will. Trong khi đó anh muốn đi tìm vùng đất New Greenwich kia một cách chậm chạp, thật chậm, vì dù sao anh cũng có cả thế kỷ cơ mà! Điều này được Niccol nhắc đi nhắc lại trong kịch bản.

Amanda Seyfried và Justin Timberlake chạy trốn khỏi bọn Timekeepers trong In Time của Andrew Niccol

Ở đó Will gặp Sylvia (Amanda Seyfried đóng), một cô gái xinh như búp bê với búi tóc đỏ và đôi mắt như hoạt hình có cha (Vincent Kartheiser trong Mad Men, đóng) là người điều khiển thị trường thời gian toàn cầu. Tại một dạ hội, đám Cảnh sát thời gian, do Raymond Leon dẫn đầu (Cillian Murphy thủ vai) xông vào. Will chụp lấy cô gái và khẩu súng, chạy ra khỏi cửa và bắt đầu cuộc chạy trốn.

Có nhiều điều thú vị về thể loại này. Với sự giúp đỡ của nhà quay phim Roger Deakin, Niccol khiến bộ phim mang chút phong cách của thể loại phim noir thời đại mới. Có một cảnh đáng nhớ vào buổi tối khi Will và Sylvia bị Raymond đuổi chạy trên mái nhà, máy quay chạy song song với cặp đôi, chúng ta có thể cảm nhận được tính hoa mỹ của sự tự do và bay bổng của họ. Trong các cảnh khi Niccol để chính những hình ảnh của ông lên tiếng, thì bộ phim trở nên khá hay, cho dù nó có sắc thái ngập ngừng và sức sống không đều đặn lắm.

Điều khó chịu nhất của bộ phim là có quá nhiều lời thoại và các nhân vật cứ luôn lảm nhảm về giờ phút, đồng hồ, thời gian đang dần hết và việc không đủ thời gian, thì cũng làm khán giả phải ngao ngán tự hỏi thời gian của tôi đâu, đừng lãng phí thời gian của tôi, thời gian sẽ giết bạn, anh có thể cho tôi chút thời gian vì, vâng, tôi không có thời gian ngồi nghe các anh lải nhải.

Kịch bản và đạo diễn: Andrew Niccol, đạo diễn hình ảnh: Roger Deakins; biên tập: Zach Staenberg, âm nhạc: Craig Armstrong, thiết kế sản xuất: Alex McDowell, trang phục: Colleen Atwood, sản xuất: Niccol, Eric Newman và Marc Abraham; do 20th Century Fox phát hành. Thời lượng: 1 giờ 50 phút.

Các diễn viên: Amanda Seyfried (Sylvia Weis), Justin Timberlake (Will Salas), Cillian Murphy (Raymond Leon), Vincent Kartheiser (Philippe Weis), Olivia Wilde (Rachel Salas), Matt Bomer (Henry Hamilton), Johnny Galecki (Borel), Collins Pennie (Jaeger), Toby Hemingway (Kors), Brendan Miller (Kolber), Yaya DaCosta (Greta) và Alex Pettyfer (Fortis).


Dịch: © Đức Châu @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times


Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên Facebook của chúng tôi