The Long Walk đã vượt qua mọi khó khăn. Nó vẫn vang vọng xuyên
nhiều thập kỷ sau cuộc xung đột bạo lực đã truyền cảm hứng cho nó, và
giờ cuối cùng cũng vượt qua được nhiều nỗ lực chuyển thể câu chuyện ảm
đạm lên màn ảnh bất thành. Câu chuyện về một nhóm thanh niên trong tương
lai phản địa đàng tham gia cuộc marathon sống còn không có đích đến là
cuốn tiểu thuyết đầu tiên Stephen King từng viết. Khi đó ông mới 19 tuổi
và viết xong khi còn là sinh viên tại Đại học Maine năm 1967.

Đừng ngoái lại: Các nhân vật trong The Long Walk nhìn thấy
gì đó khủng khiếp xảy ra phía sau họ, nhưng không thể dừng bước. Từ trái
sang phải, Jordan Gonzalez trong vai Richard Harkness, David Jonsson
trong vai Peter McVries, Cooper Hoffman trong vai Raymond Garraty và
Charlie Plummer trong vai Gary Barkovitch
|
King bắt đầu viết tiểu thuyết khi ông còn học trung học và số lượng
thanh niên Mỹ tử trận trong Chiến tranh Việt Nam đang tăng nhanh chóng.
Theo hồ sơ lưu trữ của chính phủ, năm 1964, có 216 quân nhân Mỹ tử trận ở
chiến trường, nhưng đến năm 1965, khi ông bắt đầu học năm cuối, con số
đó đã tăng vọt lên 1.928. King bắt đầu học đại học vào năm 1966, khi số
lượng lính tử trận tăng gấp ba lần lên 6.350. Con số này tăng gấp đôi
một lần nữa lên 11.363 vào năm sau khi ông hoàn thành cuốn sách, nhưng
hồi kết cho cuộc đổ máu ngoài đời thực thì vẫn chưa rõ.
Nhìn
lại, King cho biết ông không có ý định viết chuyện ngụ ngôn chính trị,
nhưng viễn cảnh tương lai của ông về một nhà lãnh đạo quân sự chỉ được
biết đến với tên Thiếu tá đã đưa một trung đội thanh niên khỏe mạnh vào
chỗ chết nhằm thi đua cho vui, tương đồng rõ ràng với đời thực.
“Bạn
luôn viết về thời đại của mình, vì vậy chắc chắn ý tưởng đó đã ở trong
tâm trí tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ có chủ ý như vậy,” King, hiện 77
tuổi, nói với
Vanity Fair. “Tôi đã viết một thứ khá tàn bạo. Vô
vọng, y như những gì bạn viết khi 19 tuổi thôi. Bạn đầy những suy nghĩ
điên rồ và bạn đầy hoài nghi, và ở cái tuổi đó thì thế thôi.”

Hàng ngũ mỏng dần: (Từ trái sang phải) Charlie Plummer trong vai
Gary Barkovitch (#5), Garrett Wareing trong vai Stebbins (#38), Raymond
Garraty của Cooper Hoffman (#47), David Jonsson trong vai Peter McVries
(#23), Ben Wang trong vai Hank Olson (#46), Arthur Baker của Tut Nyuot
(#6) và Joshua Odjick trong vai Collie Parker (#48)
|
Gần 60 năm sau, cuối cùng câu chuyện cũng sẽ bước ra rạp vào ngày 12
tháng 9 — do Francis Lawrence đạo diễn, người chỉ đạo tất cả các phần
tiếp theo và tiền truyện của
The Hunger Games. Có những điểm tương đồng rõ ràng giữa
The Long Walk
và những bộ phim đó, dựa trên loạt truyện chủ đề chém giết để sinh tồn
tuổi mới lớn của Suzanne Collins. Nhưng Lawrence thấy cuốn hút với viễn
cảnh kể một câu chuyện thậm chí dữ dội và đau thương hơn.
“Bất
cứ chuyện gì có rủi ro là thách đấu với tử thần và một giải thưởng lớn
nếu chiến thắng đều có thể được kết nối theo cách nào đó,” Lawrence nói.
“Nhưng trong
The Hunger Games, mọi người cạnh tranh theo cách
rất khác. Có những liên minh và cố gắng giết lẫn nhau. Ở đây, thực sự
thì bạn không cố gắng giết lẫn nhau. Động cơ rất khác, xét về các mối
quan hệ.”
Những cậu bé trong
The Long Walk rất muốn sống
sót, nhưng đôi khi họ giúp đỡ những người đi bộ khác. Mỗi cậu có ba lần
cảnh cáo nếu đi chậm lại hoặc dừng lại. Lần thứ tư là một viên đạn vào
đầu.

Judy Greer trong vai bà Garraty, dõi theo đoàn diễu hành u ám có con
trai mình. “Chỉ cần nhìn thôi là bạn sẽ thích cô ấy,” đạo diễn Francis
Lawrence nói. “Cô ấy chưa cần nói một lời nào cũng thấy cô trìu mến ám
áp. Tôi nghĩ cô ấy khiến bộ phim có cảm xúc hơn”
|
Chuyến đi bộ không có đích đến. Nó kéo dài hàng trăm dặm mà không nghỉ
vì bất kỳ lý do gì — và kết thúc khi chỉ còn một người đứng vững. “Bạn
biết rằng, những đứa trẻ này sẽ bị tỉa dần từng đứa một, không khác gì
bất kỳ bộ phim kinh dị nào mà bạn từng xem,” Lawrence nói.
The Long Walk
là một bi kịch hơn là câu chuyện kinh dị; những cảnh hù dọa bất ngờ xen
kẽ những khoảnh khắc đau lòng. Những chàng trai trẻ nổi lòng tốt khi họ
nhận ra rằng dừng lại để giúp đỡ ai khác lúc này nghĩa là người đó sẽ
đưa tay ra giúp đỡ khi chính họ gục ngã. Nhưng mặt xấu của một số nhân
vật cũng lộ ra, khi nhiều nhân vật chế giễu hoặc hành hạ lẫn nhau — đặc
biệt là khi tất cả đều sắp không còn chịu nổi.
The Long Walk
có dàn diễn viên đông đảo nhưng giảm dần, nhưng tuyến truyện chính chủ
yếu tập trung vào hai anh chàng: Ray Garraty (do Cooper Hoffman từ
Licorice Pizza
thủ vai), có thể không phải là người đi bộ đáng gờm nhất nhưng chắc
chắn là người có trái tim nhân hậu nhất; và Peter McVries (David Jonsson
từ
Alien: Romulus), một người dẫn đầu khỏe mạnh, đẹp trai và
lôi cuốn mang khía cạnh triết lý. Khi liên tục di chuyển, giữa họ nảy
sinh tình đồng đội trong chiến hào thường thấy giữa hai người lính trong
chiến tranh.

Mark Hamill trong vai Thiếu tá: “Mặc dù nhân vật phản diện của ông
đeo kính râm phản chiếu và không lộ diện hoàn toàn, ông ấy mang đến sự
phức tạp và thậm chí là một chút yếu đuối,” Francis Lawrence nói
|
“Với tôi, đó chính là trọng tâm câu chuyện. Toàn bộ câu chuyện là về
việc hai người họ gắn kết và yêu thương nhau một cách kỳ lạ,” Lawrence
nói. “Mâu thuẫn giữa lý do họ ở đó và những gì họ đã trải qua trong quá
khứ chỉ khiến họ thân nhau hơn. Đối với tôi, sự hy sinh mà họ dành cho
nhau chính là toàn bộ bộ phim.”
The Long Walk bắt đầu
với cảnh Garraty của Hoffman bị người mẹ cáu kỉnh (do Judy Greer thủ
vai) thả xuống vạch xuất phát. Bà quýnh quáng lên, còn cậu thì quyết
tâm: Họ cần điều này. Lời giải thích cao cả cho cuộc đi bộ này là nhằm
truyền cảm hứng cho một quốc gia đang tổn thương bằng cách miêu tả sự
dũng cảm và sức mạnh. Nó cũng nhằm thỏa mãn cơn khát máu không hề che
giấu của một bộ phận dân chúng tức giận, giống như mục đích của võ sĩ
giác đấu trong các nền văn minh cổ đại.
Không có lý do thực sự nào để Hoffman, 22 tuổi, gắn bó với
The Long Walk
trong vai trò đại diện những người lính bị tàn sát vô nghĩa. Nhưng anh
đã tìm ra một cách khác để liên hệ với câu chuyện: sự kiên cường. “Theo
quan điểm của tôi,
The Long Walk là một ẩn dụ cho cuộc sống,”
anh nói. “Đó là ẩn dụ cho bất kỳ khó khăn nào bạn đang trải qua, trầm
cảm hay lo âu hay thất tình hay bất cứ điều gì. Đôi khi trong cuộc sống,
bạn muốn dừng bước, và đó là một suy nghĩ thực sự đen tối. Nhưng ngay
khi bạn thừa nhận suy nghĩ đó và chấp nhận — và sau đó tiếp tục bước đi —
mới thực sự là hay.”

“Bạn biết rằng, những đứa trẻ này sẽ bị tỉa dần từng đứa một, không
khác gì bất kỳ bộ phim kinh dị nào mà bạn từng xem,” Lawrence nói
|
Ý tưởng truyền cảm hứng đó gói gọn trong một câu chuyện u ám. Người
chiến thắng trong cuộc đi bộ sẽ nhận được vô số của cải và được ban một
điều ước duy nhất — bất cứ gì họ muốn. Hai giải thưởng đó đóng vai trò
ngôi sao chỉ đường cho những người đi bộ trên con đường thôn quê, giữ
tốc độ ổn định ba dặm một giờ cho đến khi không còn ai khác trụ lại. Các
máy quay truyền hình gắn trên xe jeep của Quân đội theo dõi từng bước
chân họ. Cuộc diễu hành do Thiếu tá (Mark Hamill về phe ác) chỉ huy,
liên tục ca ngợi sự cao quý của những cậu bé ngay cả khi ra lệnh hành
quyết họ tàn khốc.
Hay cho việc chọn diễn viên trớ trêu! Vào một
thời đại khác, khi cuốn sách được xuất bản lần đầu, Hamill có thể đã vào
vai bất kỳ thí sinh trẻ tuổi nào trong
The Long Walk. Ông là ví dụ hoàn hảo cho câu chuyện người hùng trẻ tuổi trong
Star Wars, nhưng chính lần vai diễn về sau trong
The Last Jedi của Rian Johnson mới khiến Lawrence chọn ông vào vai Thiếu tá.
“Luke
Skywalker của ông vào thời điểm đó đã mệt mỏi. Có sự chân thực trong
nhân vật, vừa già nua, vừa thận trọng và thực tế,” Lawrence nói. “Tôi đã
yêu cầu một cuộc gặp, và chúng tôi đã trò chuyện qua Zoom, và tôi phát
hiện ra rằng từ bé đến lớn ông di chuyển nhiều theo gia đình làm quân
nhân. Ông ấy như thể, ‘Tôi hiểu gã này.’”

Garraty của Cooper Hoffman và McVries của David Jonsson gắn kết với nhau trong một đêm giữa chuyến đi bộ bất tận
|
Mỗi thanh niên trong
The Long Walk đều có lý do riêng để tham
gia vào hành trình chết chóc, bất tận này, và các diễn viên cũng vậy.
Garraty của Hoffman đang để tang người cha đã mất; cậu tham gia cuộc đua
để trả thù những nhà lãnh đạo cậu khinh thường, theo đuổi mong muốn của
người cha có tư tưởng phản kháng. Nam diễn viên — con trai của cố diễn
viên Phillip Seymour Hoffman — cho biết anh có thể liên hệ với nhân vật.
“Tôi
luôn phải nghĩ theo kiểu, giống như, mối quan hệ của tôi với cha tôi
hoặc mối quan hệ của tôi với cha mẹ tôi nói chung,” Hoffman nói. “Bạn
tin tưởng mọi điều họ nói với bạn, và bạn muốn làm những gì họ muốn. Bạn
muốn trở thành họ, kể cả khi bạn không muốn trở thành họ. Khi lớn lên,
bạn bắt đầu nhận ra họ không phải là bạn. Cố gắng sống cuộc đời mình vì
người khác, đặc biệt là vì một người khác không còn bên cạnh… Có một
cảnh hay trong phim mà [McVries] nói rằng, ‘Tức giận chẳng đưa bạn đi
đến đâu.’ Và điều đó đúng, bởi vì tức giận là một cảm xúc dựa trên nỗi
đau buồn.”
Tiểu thuyết
The Long Walk thường là điểm khởi
đầu cho những người trẻ tuổi hâm mộ King vì đây là câu chuyện về sự
trưởng thành. Họ có thể không bị đưa ra chiến trường, nhưng họ đang tuân
theo mệnh lệnh và kỳ vọng của những người lớn trong cuộc đời họ.
“Garraty hoàn toàn tin rằng cha mình đang chiến đấu vì chính nghĩa, và
cha mình không làm gì sai. Và rồi một lúc nào đó, mọi thứ thay đổi,”
Hoffman nói. Nhân vật bắt đầu nghĩ: “Được rồi, tôi là ai trong chuyện
này? Cho dù tôi bắt đầu hành trình này vì người khác, thì làm sao tôi có
thể hoàn thành, đi vì chính mình?”

Cuốn sách đặt tốc độ ở mức 4 dặm/giờ, nhưng bộ phim giảm xuống còn 3
dặm/giờ chậm hơn và ổn định hơn. “Họ đã thay đổi theo lời khuyên của
tôi,” King nói, “vì bốn dặm một giờ thì quá nhanh”
|
Jonsson, 31 tuổi, mang đến vẻ cứng rắn và trưởng thành hơn cho McVries.
Trải nghiệm của cậu đưa cậu đến một sự giác ngộ khác với Garraty, kể cả
khi họ trở nên thân thiết như anh em. Chuyến đi khiến McVries nhận ra
chỉ bảo vệ bản thân mình là chưa đủ. “Đó là về làm điều tử tế và sự tử
tế ảnh hưởng đến bạn,” Jonsson nói. “Bạn làm được hành động đầu hàng
tuyệt đẹp đó: đặt người khác trước bản thân. Đó là một phần trong hành
trình của McVries với Garrity. Làm thế nào bạn nối tiếp lòng tốt mình đã
được nhận? Nhất là khi trước đó McVries đã có cuộc sống rất khó khăn,
khiến cậu ấy có phần chai sạn.”
McVries có vóc dáng mảnh khảnh,
cánh tay săn chắc và dấn thân không biết mệt mỏi, nhưng để chuẩn bị cho
vai diễn này thì không chỉ là đảm bảo anh không bỏ tập chân. “Francis
bảo tôi đọc một số tác phẩm của William Blake,
Songs of Innocence and Experience,”
Jonsson nói. “Thực sự khiến tôi nhớ đến mối quan hệ của họ, hai mặt âm
dương trong bản chất con người. Những gì McVries thiếu, Garrity có.
Những gì Garrity có, McVries thiếu.”
Khi họ hợp sức, không ai có thể ngăn cản. Nhưng chỉ có một người chiến thắng.

Poster phim có nhãn “huyền thoại” phỏng theo thiết kế bìa của cuốn
sách gốc. “‘Huyền thoại’, khi nói về một người, cơ bản có nghĩa là
già,’” King nói
|
Bản thân
The Long Walk thường xuyên bị dừng lại giữa chừng bao
năm nay, cả dưới dạng sách và nỗ lực lên phim. Đây là cuốn đầu tiên
trong số năm cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành được cất trong bàn làm việc
của King, không ai muốn và hầu như chưa ai đọc, cho đến khi ông trúng
độc đắc với cuốn sách đầu tiên được xuất bản,
Carrie, năm 1974. “Tôi đã cố gắng gây ấn tượng với một cô gái mà tôi gặp, và tôi đã tặng cô ấy từng chương một,” King nói về
The Long Walk.
“Cô ấy thích, và tôi thấy mình thật tuyệt.” Nhưng cô ấy không mê cuốn
sách đủ nhiều để mê luôn King. “Tôi không nghĩ mình gặp may, nhưng tôi
chắc chắn đã cố gắng,” ông nói.
Sau đó, ông đã gửi cuốn sách dự
cuộc thi dành cho những tiểu thuyết gia mới vào nghề của Random House,
do biên tập viên huyền thoại Bennett Cerf tổ chức hàng năm — người nổi
tiếng đã nâng đỡ các tác phẩm của William Faulkner, Eudora Welty và Dr.
Seuss, cùng nhiều tác giả khác. “Ồ, chuyện xưa lắm rồi,” King nói.
“Nhưng tôi đã rất chán nản khi nhận được một lá thư mẫu trả lời, và tôi
không bao giờ gửi nó đi đâu khác nữa. Chỉ cất vào ngăn bàn.”
Nhiều năm sau khi nối tiếp
Carrie với những cuốn sách ăn khách như
Salem's Lot,
The Shining và
The Stand,
King đã cân nhắc ý định hồi sinh một số cuốn sách hay hơn chưa được
xuất bản của mình. Nhưng các biên tập viên của ông vào thời điểm đó lo
rằng King đã quá nổi danh. “Không ai muốn xuất bản quá nhiều sách [của
một tác giả] cùng một lúc vì họ cảm thấy như vậy sẽ gây cản trở thị
trường và người ta sẽ bị ngợp,” ông nói.

Mark Hamill và Francis Lawrence bên cánh đồng hoa dại trong quá trình thực hiện The Long Walk
|
The Long Walk cuối cùng đã có mặt tại các hiệu sách vào năm
1979. Nhưng nó được xuất bản dưới bút danh Richard Bachman, bút danh mà
King sẽ sử dụng cho năm cuốn sách. Ông đã định phát hành
Misery
dưới dạng cuốn thứ sáu dưới cái tên giả này thì bị một nhân viên hiệu
sách lật tẩy vào năm 1985. Thân phận là tác giả của King bại lộ đã biến
mọi cuốn sách của Bachman thành sách bán chạy nhất, và
The Running Man và
Thinner sau đó được chuyển thể thành phim.
The Long Walk đã nhiều lần được cân nhắc đưa lên màn ảnh rộng, nhưng mỗi lần thử đều thất bại. George Romero của
Night of the Living Dead đã thử sức vào cuối những năm 80; Frank Darabont, không xa lạ gì King với các phim chuyển thể
The Shawshank Redemption và
The Mist, bắt đầu phát triển một phiên bản vào cuối những năm 2000. Gần đây hơn vào năm 2019, nhà làm phim
Scary Stories to Tell in the Dark André Øvredal được giao nhiệm vụ đạo diễn. Nhưng lần nào cũng như lần nấy,
The Long Walk đều vấp ngã trong quá trình phát triển.
“Tôi
nghĩ có lẽ điều kìm hãm những bản chuyển thể khác là chất tàn nhẫn đó,”
King nói. “Người bỏ tiền ra mua nó hẳn đã nghĩ rằng, ‘Tôi không biết…
lại khó như vậy. Đây là một câu chuyện đau đớn.’”

Chắc chắn King lại đang tới thời. Vài tuần nữa, ông sẽ xuất bản Never Flinch, phần mới nhất trong loạt truyện trinh thám ly kỳ Holly Gibney
|
Điều gì đã thay đổi? Ông không rõ. Nhưng chắc chắn King lại đang tới thời. Vài tuần nữa, ông sẽ xuất bản
Never Flinch, phần mới nhất trong loạt truyện trinh thám ly kỳ Holly Gibney; ông cũng đang hoàn thành cuốn
Talisman thứ ba. Oz Perkins vừa có thành công vang dội với
The Monkey,
dựa trên truyện ngắn của King về một món đồ chơi bị nguyền rủa; đạo
diễn Mike Flanagan (đang thực hiện một phim truyền hình mới dựa trên
Carrie) sẽ phát hành phiên bản chuyển thể câu chuyện tận thế vui tươi
The Life of Chuck
vào ngày 6 tháng 6, sau khi thắng giải thưởng khán giả bình chọn tại
Liên hoan phim quốc tế Toronto năm ngoái; Edgar Wright sẽ đạo diễn Glen
Powell trong phiên bản mới của
The Running Man vào cuối năm nay; và MGM+ đang hoàn thiện phim truyền hình dựa trên tiểu thuyết
The Institute
năm 2019 của King, kể về một cơ sở bí mật của chính phủ nghiên cứu trẻ
em có năng lực siêu nhiên, với Benjamin Cavell viết kịch bản và đạo diễn
Jack Bender nổi danh từ
Lost giám sát.
“Tôi gần như đã trở thành một thương hiệu, giống như Marvel hay gì đó, thế mới quái,” King nói. “Tôi đã thấy một poster cho
The Long Walk:
‘dựa trên truyện của huyền thoại Stephen King’ hay đại loại thế. khi
nói về một người, thì cơ bản ‘huyền thoại’ có nghĩa là già.”

Câu chuyện tận thế vui tươi The Life of Chuck vào ngày 6 tháng 6
|
Thông tin này chưa bao giờ được công bố, nhưng Lawrence tự coi mình là
một trong những nhà làm phim đã từng thử và chuyển thể thất bại
The Long Walk.
“Nó đã đến tay tôi vào năm 2006, thời điểm tôi đang thực hiện
I Am Legend. Biên kịch của
I Am Legend
là một trong những nhà sản xuất — Akiva Goldsman, giờ là bạn tôi. Anh
ấy đã đưa cho tôi một bản. Chúng tôi đang cố gắng tìm dự án gì đó để làm
cùng nhau, và tôi rất thích câu chuyện. Chúng tôi đã đi xin bản quyền,
và tôi nghĩ có thể Frank Darabont đã giật được quyền ngay trước chúng
tôi. Tôi đã yêu thích nhưng chúng tôi không thể làm được.” Thay vào đó,
Lawrence đã ký hợp đồng thực hiện cả bốn phần tiếp theo của
The Hunger Games.
Khi bản quyền được mở trở lại trong những năm gần đây, biên kịch
Strange Darling J.T. Mollner đã viết kịch bản chuyển thể, và Lawrence ký hợp đồng sản xuất hợp tác với Roy Lee của
The Ring, từng tham gia các dự án chuyển thể truyện của King bao gồm các phim
It gần đây và bản làm lại
’Salem’s Lot năm ngoái. (King cũng tham gia vai trò điều hành sản xuất.)

Jonsson, 31 tuổi, mang đến vẻ cứng rắn và trưởng thành hơn cho
McVries. Trải nghiệm của cậu đưa cậu đến một sự giác ngộ khác với
Garraty
|
Lawrence đang chuẩn bị một phần tiền truyện khác của
The Hunger Games,
Sunrise on the Reaping.
The Long Walk được coi là tổ tiên của những câu chuyện đó, và là tiền thân của mọi thứ từ
Squid Game của Hàn Quốc tới lễ hội học sinh tương tàn
Battle Royale của Nhật Bản năm 2000 — cũng như chương trình thực tế Amazon của Mr. Beast,
Beast Games, trong đó người tham gia được thưởng khi loại bỏ đối thủ, đôi lúc bằng cách giết họ một cách tượng trưng.
King không cảm thấy ông là chủ của khái niệm mạnh sống yếu chết, và đặc biệt đề cao
The Hunger Games. “Tôi chịu ảnh hưởng của
1984 và
Lord of the Flies
và rất nhiều tiểu thuyết,” ông nói. “Tôi luôn nghĩ Suzanne Collins có ý
tưởng đó và chạy theo nó. Là người đã làm việc với thể loại kinh dị và
hồi hộp, vạn sự đếu kết nối. Không phải là trộm cắp ý tưởng. Mà là tôn
vinh thì đúng hơn.”
Tuy nhiên, điều quan trọng với Lawrence là không tiếp cận
The Long Walk theo con đường cũ (nói vui vậy). “Tôi nghĩ ngược lại. Tôi nghĩ, ‘Tôi không muốn bộ phim này giống
The Hunger Games,”
ông nói. Bộ phim này có cảm giác thô ráp, cứng rắn hơn. Bối cảnh hiếm
khi rời khỏi con đường nhựa mà những chàng trai trẻ đang đi. Khán giả
chỉ thấy cảnh đồng quê trôi qua và những người tham gia nhìn thấy người
dân thị trấn sửng sốt. Và rõ ràng bạo lực nhiều hơn.

Đôi khi trong cuộc sống, bạn muốn dừng bước, và đó là một suy nghĩ
thực sự đen tối. Nhưng ngay khi bạn thừa nhận suy nghĩ đó và chấp nhận —
và sau đó tiếp tục bước đi — mới thực sự là hay
|
“Tôi thực sự chỉ quan tâm đến giá trị cảm xúc của nó. Bạn muốn tác động
đó,” Lawrence nói — đặc biệt là với cái chết đầu tiên, mà chúng tôi sẽ
không tiết lộ ở đây. “Không ai nghĩ cậu ta sẽ là người đầu tiên ra đi,”
đạo diễn nhấm nhá.
Hầu hết các bộ phim đều được quay bằng cách nhảy cóc qua lại giữa các cảnh trong kịch bản, nhưng
The Long Walk
được quay theo trình tự câu chuyện từ đầu đến cuối. Sự kiệt sức trông
thấy ở các diễn viên là có thật, mặc dù họ được dừng lại và ngủ mỗi tối
trước khi quay lại con đường. “Cách đi của tôi đã thay đổi. Bàn chân tôi
đau, cẳng chân tôi đau. Trông phải thấy là tôi khổ sở,” Hoffman nói.
Dàn
diễn viên cũng thấy mình gắn kết với nhau như các nhân vật. “Chuyện
diễn ra rất tự nhiên,” Jonsson nói, nhớ lại những cảnh đầu tiên của anh
với Hoffman khi cả hai gặp nhau đầy xa lạ trước chuyến đi bộ. “Giống như
ngày đầu tiên đến trường vậy.”
Nhưng lịch quay theo trình tự thời gian cũng buồn vui lẫn lộn. “Một khi
họ chết, bạn sẽ mất họ,” Hoffman nói. “Tôi đã khá thân thiết với một số
chàng trai đó, và tôi cảm thấy khá buồn khi họ rời đi.”
Dịch: © Phương Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Vanity Fair