Tin tức

Dịch Dương Thiên Tỉ tỏa sáng trong sử thi ảo ảnh Thời đại cuồng dã của Tất Cống

04/12/2025

Nam diễn viên trẻ kiêm ngôi sao điện ảnh Dịch Dương Thiên Tỉ chinh phục khán giả Trung Quốc khi một mình diễn năm vai trong Resurrection / Thời đại cuồng dã, một tác phẩm sử thi siêu nhiên và phi thực của đạo diễn tài năng Tất Cống, đã thắng Giải Đặc biệt tại Liên hoan phim Cannes lần thứ 78 vào tháng 5 vừa qua.

Resurrection đã được giới phê bình khen ngợi và một giải thưởng Cannes. Phim cũng đạt doanh thu phòng vé ấn tượng, thu về hơn 116 triệu nhân dân tệ chỉ sau hai ngày công chiếu — phần lớn nhờ vào sức hút ngôi sao của Dịch Dương Thiên Tỉ

Với sự tham gia của Dịch Dương Thiên Tỉ, Thư Kỳ, Triệu Hựu Đình, Lý Canh Hy và Hoàng Giác, Resurrection phi thực mở ra sáu chương như mê cung. Sáu chương được khám phá qua các giác quan “nhìn”, “nghe”, “nếm”, “ngửi”, “chạm” và bên trong, thông qua “ý thức”.

Phải nói rằng, mặc dù rất phức tạp, nhưng Resurrection đã được giới phê bình khen ngợi và một giải thưởng Cannes. Phim cũng đạt doanh thu phòng vé ấn tượng, thu về hơn 116 triệu nhân dân tệ chỉ sau hai ngày công chiếu — phần lớn nhờ vào sức hút ngôi sao của Dịch Dương Thiên Tỉ. Tuy nhiên, bộ phim không dành cho tất cả mọi người, có thể được xem như một tác phẩm nghệ thuật cao cấp, mang tính thử nghiệm thì đúng hơn.

Nhiều người bỏ về do không thể hiểu được thông điệp cốt lõi, chỉ trích sự kỳ quặc và hình thức của bộ phim. Nhiều người bỏ ngang giữa chừng hoặc ngủ quên trong suốt buổi chiếu.

Bộ phim lấy bối cảnh một thế giới mà con người đã mất đi khả năng mơ mộng, và một sinh vật đơn độc được gọi là “Mê Hồn Giả” (Dịch Dương Thiên Tỉ) vẫn bị mê hoặc bởi những ảo ảnh đang dần phai mờ

Bởi thế mà ý tưởng của bộ phim lại chặt chẽ hơn. Khán giả sẽ hoặc đắm chìm vào hành trình phức tạp này, hoặc hoàn toàn từ chối. Bộ phim lấy bối cảnh một thế giới mà con người đã mất đi khả năng mơ mộng, và một sinh vật đơn độc được gọi là “Mê Hồn Giả” (Dịch Dương Thiên Tỉ) vẫn bị mê hoặc bởi những ảo ảnh đang dần phai mờ. Sự tồn tại của anh thu hút sự chú ý của “Đại Tha Giả” (Thư Kỳ), một thợ săn có khả năng nhìn xuyên qua những lớp ảo ảnh, truy đuổi anh qua những lớp ảo ảnh này để đánh thức anh và duy trì dòng chảy tuyến tính của thời gian.

Bộ phim dài 160 phút này tôn vinh tình yêu điện ảnh của Tất Cống, đan xen những giấc mơ bồn chồn kéo dài hàng thế kỷ qua các chiều kích giác quan và tinh thần, đồng thời lần theo dấu vết lịch sử Trung Quốc từ cuối thời nhà Thanh đến năm 1999. Dịch Dương Thiên Tỉ đã mang đến một màn trình diễn đa dạng với năm vai diễn. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài phức tạp của nó, bộ phim ẩn chứa một câu chuyện nhân văn bất ngờ.

“Đại Tha Giả” (Thư Kỳ), thợ săn có khả năng nhìn xuyên qua những lớp ảo ảnh

Trong chương cuối đời Thanh, hình dạng đầu tiên của Mê Hồn Giả xuất hiện dưới dạng một quái vật gù lưng giống Nosferatu-Quasimodo trú ngụ trong một hang thuốc phiện. Sau khi Đại Tha Giả bắt được hắn — cảm động trước sự tận tụy của hắn với cuộc sống trong mơ — cô đã mở bụng hắn ra và kích hoạt một thiết bị chiếu bên trong cơ thể hắn. Điều này kích hoạt sự biến đổi của hắn, khiến hắn tái hiện trong nhiều kiếp luân hồi khác nhau, trải nghiệm những giác quan và khái niệm trừu tượng khác nhau qua những giấc mơ hoang dại.

Trong câu chuyện gián điệp thời chiến những năm 1930, chàng trai trẻ Mê Hồn Giả tên Khâu Mặc Vân trong vẻ đẹp của phim noir toat lên phong thái tinh tế, quyến rũ khi bị buộc tội giết người. Trong phân đoạn những năm 1960, anh xuất hiện là một nhà sư trẻ đã hoàn tục, hiện thân cho tội lỗi thầm lặng và tự vấn nội tâm khi đối mặt với Linh hồn Cay đắng trong một ngôi chùa đổ nát. Câu chuyện sau đó chuyển sang những năm 1980, khi anh trở thành một kẻ lừa đảo trung niên, cân bằng giữa sự xảo quyệt và tình cảm ấm áp của người cha khi huấn luyện cô gái mồ côi cha thực hiện những màn trình diễn ngửi mùi siêu nhiên giả, tận dụng sự say mê mãnh liệt các hiện tượng huyền bí của thời kỳ đó.

Bộ phim dài 160 phút tôn vinh tình yêu điện ảnh của Tất Cống, đan xen những giấc mơ bồn chồn kéo dài hàng thế kỷ qua các chiều kích giác quan và tinh thần, đồng thời lần theo dấu vết lịch sử Trung Quốc từ cuối thời nhà Thanh đến năm 1999

Trong cảnh quay dài 40 phút đặc trưng của đạo diễn, một thiếu niên ngang bướng tên là Apollo vào đêm “ngày tận thế” năm 1999 đã khắc họa cả sự bồn chồn và hối tiếc của tuổi trẻ khi anh tìm kiếm sự kết nối, gặp gỡ người yêu của mình, hóa ra là một ma cà rồng đang che giấu danh tính.

Tại buổi ra mắt ở Bắc Kinh ngày 21 tháng 11, đạo diễn Tất Cống cho biết ngay từ cảnh quay mở đầu, ông muốn xóa nhòa ranh giới giữa điện ảnh và thực tế, mời gọi khán giả tham gia vào bộ phim đồng thời truyền tải cảm xúc về sức sống, nói rằng: “Cuộc sống con người vô cùng phức tạp. Bằng cách trải nghiệm một thế kỷ qua năm giác quan, mục tiêu của chúng tôi là để mọi người tái tạo và hồi sinh bản thể phức tạp của chính mình.”

Thiết kế bối cảnh như mơ và những cảnh quay táo bạo của bộ phim đã hỗ trợ điều này. Đan xen thời gian, không gian, tưởng tượng và diễn xuất của các diễn viên thành một tổng thể gắn kết. Tại buổi ra mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ chia sẻ: “Ngay từ đầu, chúng tôi đã xác định rõ một điều — phải phân biệt được khí chất của từng nhân vật.”

Thông qua cử chỉ điệu bộ đặc trưng, giọng nói đa dạng cho từng độ tuổi và tương tác năng động với bạn diễn, Dịch Dương Thiên Tỉ cho biết anh đã nắm bắt được nét độc đáo và bản chất đáng nhớ của năm nhân vật

Thông qua cử chỉ điệu bộ đặc trưng, giọng nói đa dạng cho từng độ tuổi và tương tác năng động với bạn diễn, Dịch Dương Thiên Tỉ cho biết anh đã nắm bắt được nét độc đáo và bản chất đáng nhớ của năm nhân vật. Anh lưu ý rằng anh thường giao tiếp với đạo diễn và các thành viên khác trong nhóm sáng tạo theo những cách trừu tượng, kỳ ảo và trân trọng sự tự do sáng tạo phong phú.

Miêu tả hành trình sáng tạo của mình, Thư Kỳ chia sẻ: “Mỗi khi chúng ta trải qua một giấc mơ, lại có những không gian và phương pháp biểu diễn khác nhau; chúng ta phải vận dụng tất cả các giác quan. Thực sự độc đáo.”

Bộ phim khép lại theo cách như vậy. Một khán giả lấp lánh bước vào rạp chiếu phim trong ánh sáng nến — gợi lên cảm giác về một không gian thiêng liêng — tan biến khi bộ phim kết thúc. Khán giả tan biến như sáp, không phải để báo hiệu sự sụp đổ của điện ảnh, mà để đáp trả diễn ngôn “điện ảnh đã chết.”

Tại buổi ra mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ chia sẻ: “Ngay từ đầu, chúng tôi đã xác định rõ một điều — phải phân biệt được khí chất của từng nhân vật”

Tất Cống sử dụng nghi thức tạm biệt này để khẳng định lòng tận tụy với văn hóa điện ảnh, gần như câu trả lời dành cho những người đã rời đi trong suốt suất chiếu và những người ở lại. Nó định hình điện ảnh như một giấc mơ trường tồn miễn là khán giả còn kết nối với các giác quan và đón nhận sức mạnh nhập vai của loại hình nghệ thuật này.

Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: China.org.cn