Nếu nghĩ
Spirited Away là đỉnh cao của hoạt hình Nhật Bản trong
trạng thái lâng lâng ảo giác thì bạn đã bỏ qua điều mà Hollywood đã
biết bao lâu nay. Những kịch bản bom tấn khoa học-viễn tưởng sẽ nói rõ:
những phim theo phong cách Christopher Nolan mang nhiều âm hưởng Nhật
Bản hơn cả phim
Godzilla mới.
Đặc biệt là
Transcendence, do Nolan đồng sản xuất, tiếp tục đề
tài lớn về cốt truyện quen thuộc đáng ngờ. Chuyện một người đàn ông khi
chết được ban tặng sự bất tử và sức mạnh vượt trội nhờ công nghệ là điều
mà hoạt hình và truyện tranh Nhật đã sử dụng như cơm bữa. Mùa ba của
Digimon
còn đi vào thực tại đen tối khi phần mềm máy tính con người tìm cảm
giác trong thế giới ảo cơ mà. Nhưng không chỉ có Nolan tìm cảm hứng từ
đền đài hoạt hình Nhật Bản đâu.
Khi
The Hunger Games của
Suzanne Collins xuất bản năm 2008, những người hâm mộ văn hóa Nhật Bản
đã nhanh chóng thấy sự tương đồng giữa Katniss Everdeen và Koushun
Takami trong tiểu thuyết
Battle Royale năm 1999 – có nội dung
mỗi năm một lớp học ngẫu nhiên ở Nhật Bản được đưa đến một hòn đảo và
các học sinh phải tàn sát lẫn nhau – khi hai nhân vật đều tình nguyện
tham gia đấu trường sinh tử giữa các thiếu niên. Collins tuyên bố cô
chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này.
Nhưng không vì thế mà nói
rằng chúng là những tác phẩm duy nhất khai thác đề tài này: Stephen King
dùng ý tưởng tương tự cho tiểu thuyết
The Longest Walk. Phương Tây đã nhiều lần sản xuất các tác phẩm khoa học-viễn tưởng triết lý, từ
Frankenstein của Mary Shelley năm 1818 tới
2001: A Space Odyssey năm 1968 của Kubrick rồi thậm chí tới
Blade Runner năm 1982 (chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết
Do Androids Dream of Electric Sheep?
của Phillip K. Dick năm 1968). Cũng cùng năm đó bộ truyện tranh lớn
nhất của Nhật Bản về đề tài tương lai suy tàn xuất bản lần đầu:
Akira
của Katsuhiro Otomo, về thế giới sau chiến tranh hạt nhân với những đứa
trẻ du côn mồ côi bị chính phủ bắt giữ để kìm hãm khả năng ngoại cảm
chúng có.
Người hâm mộ văn hóa Nhật Bản đã nhanh chóng thấy sự tương đồng giữa Katniss Everdeen
trong The Hunger Games và Koushun Takami trong tiểu thuyết Battle Royale
Nhưng từ đây có thể nói hoạt hình Nhật Bản đã luôn đi trước trong việc
sản xuất viễn cảnh kỳ quặc và tuyệt vời về một tương lai dưới trướng
công nghệ và tiêu chuẩn đạo đức không ranh giới. Từ truyện giả tưởng đơn
giản dài kỳ như
Outlaw Star và
Cowboy Bebop tiền đề cho
Firefly, hay
Ghost in the Shell là ảnh hưởng lớn cho
The Matrix, anime trở thành một nguồn dồi dào cho những câu chuyện thú vị ở tương lai: tới mức
The Matrix phải có một bộ phim anime ăn theo.
Nhưng
thập kỷ qua đã thấy một sự tăng vọt trong lượng phim Hollywood không
thừa nhận cảm hứng hay tính tương đồng với những sản phẩm Nhật Bản lớn
nhất.
Inception, ngoài việc giống một bộ truyện
Scrooge McDuck tới phát sợ, có vẻ lấy cảm hứng từ
Paprika năm 2006, nói về những nhà tâm lý trị liệu có khả năng đi vào giấc mơ để bắt tội phạm.
Paprika
có một lượng fan riêng đông đảo và Nolan đã nhỏ nhẹ thừa nhận sự giống
nhau giữa hai phim. Tuy vậy, binh đoàn đồ chơi và biểu tượng văn hóa của
Satoshi Kon vẫn tươi tắn và lạ lùng hơn so với viễn cảnh đô thị ủ ê của
Nolan.
Bom tấn
Pacific Rim năm ngoái thừa kế rất nhiều từ các series về rôbô khổng lồ của Nhật Bản trong đó có
Gundam. Nhưng nó tưởng niệm một nguồn cảm hứng kỳ quặc và được biết đến nhiều không kém:
Neon Genesis Evangelion,
series hoạt hình hỗn loạn của Hideaki Anno sau ngả về chiều hướng giảng
triết lý khi suy thoái kinh tế khiến kinh phí cho series bị cắt bỏ. Cả
hai series đều có những người máy khổng lồ được con người dùng “giao
diện trung hòa” để điều khiển, năm 2012 bộ phim
Rebuild of Evangelion 3.0
còn có những người máy “Eva” hai phi công không khác những bộ máy trong
phim của Guillermo del Toro là mấy. Tuy cả del Toro và biên kịch Travis
Beachman đều thừa nhận có biết
Neon Genesis Evangelion, thì del Toro bối rối nói thêm “Tôi có bộ đĩa nhưng chưa hề mở ra xem.”
Cảnh trong phim Paprika (2006) của Nhật Bản
Một trong những sự tương đồng chuẩn xác không thể chối cãi nhất là
Her của Spike Jonze và
Chobits của Clamp. Dù khác nhau về mặt hình ảnh –
Chobits
giữ đúng phong cách của Clamp với những cô gái mắt to và những bộ váy
Lolita gothic, đối lập hoàn toàn với thế giới tương lai chỉn chu với
quần cạp cao và nội thất công thái học của Jonze – về mặt nội dung chúng
hoàn toàn giống nhau. Trong
Chobits, cậu hầu bàn xui xẻo
Hideki mua một “persocom”, người máy tên Chii, và dần yêu cô. Cuộc hội
thoại giữa Theodore (Joaquin Phoenix) và cô bạn thân Amy (Amy Adams) về
tình yêu với máy móc trong
Her cũng tương tự các cuộc trò
chuyện của Hideki với các nhân vật như Hiroyasu, người yêu một persocom
có chứng mất trí nhớ từ lỗi bộ cứng, hay cô giáo của Hideki, bị chồng
đuổi khỏi nhà để sống với một persocom.
Phản đối các mối quan hệ
này là chủ đề chung của hai bộ phim, cũng như việc máy tính có năng lực
tiến hóa vượt những con người chúng yêu. Chii, giống như Samantha
(Scarlett Johannson), biến thành một thực thể siêu việt đe dọa mối quan
hệ giữa cô và con người. Jonze chưa khẳng định chính thức nguồn cảm hứng
từ
Chobits, hay việc hằng hà sa số những cô gái rôbô giúp việc mang nặng ảnh hưởng anime từ Tabatha trong
Tales of Symphonia tới Melfina trong
Outlaw Star.
Transcendence
có cốt truyện lấy từ cả hoạt hình nhăng cuội và hậu hiện đại kinh điển,
một nhà khoa học thiên tài giữ mạng sống của mình bằng cách sáng tạo
một phiên bản máy tính của chính anh và dần trở nên toàn năng. Nếu thấy ý
tưởng này tuyệt vời, thì bởi nó là như vậy, và nó cũng được làm từ 16
năm trước với
Serial Experiments Lain. Trong
Lain, một
nữ sinh Nhật Bản kết nối với bạn bè qua The Wired (một hệ thống mạng
nhìn xa trông rộng khôn lường) và dụ dỗ Lain phát triển một máy tính cao
cấp để trở thành một vị thần vi tính trong hệ thống mạng sau khi cô nữ
sinh này tự tử. Khi chị gái Lain bị kẹt giữa hai thế giới, một dạng trò
chơi Doom trên mạng cũng hòa trộn với trò chơi trốn tìm ngoài đời, và
NSA tìm cách giết cô gái muốn thống trị thế giới.
Hideki và Chii trong Chobits
Điểm khác biệt của
Transcendence là ở mặt thẩm mỹ:
Lain
xảy ra ở một phiên bản xa lạ cả ở hình ảnh lẫn ý niệm của thực tế:
khung cảnh như màu nước rất kỳ quặc, những điềm báo ác mộng liên tục đến
với các nhân vật, và “Lain” phân thành ba bốn người khác nhau khi thực
tế vỡ vụn dần ở phần kết.
Dĩ nhiên, sẽ không thể có
Transcendence nếu không có
Serial Experiments Lain.
Nhưng không tài nào chứng minh được điều này. Ta chỉ có thể ngồi ngẫm
lại cáo trạng rằng hoạt hình Nhật Bản đang trở thành một cảng ý tưởng
quan trọng. Nhưng bỏ qua luân lý của nguồn gốc nghệ thuật, sự hiện diện
của nó đem lại một câu hỏi thú vị: Phương Tây, sau thời gian dài bóp méo
những hành vi kỳ quặc của Nhật Bản, sẽ ra sao khi trả lời cùng những
câu hỏi đó trong nghệ thuật của mình?
Lấy ví dụ từ các tranh cãi xung quanh
The Hunger Games và
Battle Royale ở trên, cả hai tiểu thuyết đều nói về thiếu niên bị bắt tham gia một cuộc đấu sinh tử do chính phủ tổ chức.
Battle Royale khởi nguồn từ tính cạnh tranh trong hệ thống giáo dục Nhật Bản (Hideki, nhân vật chính trong
Chobits, tham gia một trường chuyên để thi đỗ đại học), góp phần tăng chỉ số tự tử trong thanh thiếu niên ở đây.
The Hunger Games
cũng bất ngờ thành công ở thời điểm khó truy cập được giáo dục cao hơn:
học phí tại Anh tăng gấp ba cho năm học 2012-2013 trong khi học phí tại
Mỹ tăng cao hơn chỉ số lạm phát.
Her xuất hiện khi các mối
quan hệ tình cảm đang được số hóa: hẹn hò bằng phần mềm, qua mạng hay
trang web ảo như Second Life đang đánh dấu hỏi về đời sống tình dục của
con người trong tương lai, nhưng những câu hỏi này đã phủ sóng Nhật Bản
được một thời gian rồi.
Một hình ảnh trong Serial Experiments Lain
Hollywood đang tự do mượn ý tưởng từ quá khứ nghệ thuật của Nhật Bản.
Tiềm năng điều khiển học, tính cạnh tranh trong giáo dục, và vai trò của
máy tính trong tình cảm giữa con người đang trở thành những câu hỏi ở
đây lúc này trong khi chúng đã là những mối lo được phát sóng và tiếp
thu ở Nhật Bản từ lâu. Chỉ khác là ở Mỹ, chúng đóng bộ trong hình hài
Johnny Depp cùng kinh phí 100 triệu USD.
Dịch: © Phương Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Daily Beast
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi