Gần đây, câu trả là có vẻ là thể loại lãng mạn hào nhoáng lấy bối cảnh những thành phố phát triển mạnh. Phim bom tấn
Tiểu thời đại / Tiny Times, câu chuyện tình tuổi thiếu niên phù phiếm lấy bối cảnh tại Thượng Hải, và
Beijing Love Story / Chuyện tình Bắc Kinh, tập hợp những câu chuyện về các cặp đôi giàu có tại thủ đô, đã chiếm cứ các bảng xếp hạng và phòng vé trong năm ngoái.
Tuy nhiên, những khán giả giàu có tại các thành phố lớn nhất của đất nước này có vẻ chẳng mặn mà gì với thể loại lãng mạn.
Tiểu thời đại
không phải là phim dành cho người trưởng thành,” Tiêu Xuân Hoa, biên
tập viên tại một công ty xuất bản ở Bắc Kinh nói cô chỉ xem phim này bởi
chiến dịch quảng cáo rùm beng, cho biết. Tiêu Xuân Hoa, 24 tuổi, không
có bạn bè nào thích những phim kiểu này, cô nói, cho biết thêm rằng
“kiểu phim như thế chủ yếu thu hút thanh thiếu niên, đặc biệt những em ở
các thành phố hạng hai hoặc ba của Trung Quốc.”
Linh cảm của
Tiêu Xuân Hoa được chứng thực bởi số liệu gần đây của Entgroup, một công
ty tư vấn ngành công nghiệp giải trí, trong đó cho thấy rằng 2013 là
năm đầu tiên những thành phố lớn của Trung Quốc chiếm chưa đến nửa thu
nhập phòng vé với tỷ lệ 48%.
Cảnh trong phim Tiểu thời đại
Khẩu vị của giới trẻ “tỉnh lẻ” Trung Quốc có ảnh hưởng ngày càng mạnh
trong ý tưởng của các bộ phim được thực hiện và được chú ý tại các rạp,
Chu Lê Minh, một trong những nhà bình luận phim nổi bật nhất của Trung
Quốc cho biết. “Thiếu nữ ở các thành phố hạng nhất đều đã biết cuộc sống
nơi đây như thế nào,” anh nói. “Họ biết những phim như
Tiểu thời đại
mang đến một sự khắc họa siêu phóng đại về cuộc sống ở thành phố lớn.
Nhưng thiếu nữ tại các thành phố hạng hai và ba chưa bao giờ chứng kiến
kiểu sống này và bị thu hút.”
Sự yêu thích này có tác động lớn
đến nền công nghiệp điện ảnh phát triển ngày càng nhanh. Các phòng vé
của Trung Quốc đã thu về 21,6 tỉ nhân dân tệ (3,17 tỉ đôla) vào năm
2013, tăng 27% so với năm trước, theo công ty tư vấn Artisan Gateway. Sự
“phân chia thị hiếu” giữa khán giả ám ảnh với sự quyến rũ đến từ những
nơi ít được biết đến và những khán giả thành thị lớn tinh tế có vẻ sẽ
ảnh hưởng đến nền công nghiệp điện ảnh của nước này trong những năm tới,
Chu Lê Minh cho biết.
Sự thành công của những phim như
Tiểu thời đại,
tác phẩm dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn – đạo diễn
Quách Kính Minh và đã có phần tiếp theo (và một phần nữa đang thực
hiện), không chỉ là nhờ nhu cầu đến từ các thành phố hạng hai. Quản lý
của nhà nước cũng đóng vai trò ở đây.
Cảnh trong phim Chuyện tình Bắc Kinh
Nicole Talmacs, một nhà nghiên cứu điện ảnh và giai cấp ở Trung Quốc tại
Đại học Sydney, chỉ ra ranh giới mong manh giữa làm hài lòng cả nhà
kiểm duyệt và các nhà đầu tư. "Phim Trung Quốc đều về sự tích cực, lạc
quan, và khắc họa hiện đại," bà giải thích. "Những câu chuyện tình yêu
thì an toàn, đặc biệt là về tình yêu giữa những người cùng tầng lớp,
giống như trong những phim này."
Được rồi, nhưng một cuộc tranh
luận gần đây trên Zhihu, phiên bản Trung Quốc của trang mạng đặt câu hỏi
và trả lời Quora, hỏi rằng, tại sao phim Trung Quốc có vẻ gần như chỉ
thích chuyện tình của người giàu?
Như tại Mỹ, các cơ hội quảng
cáo thương hiệu trong điện ảnh cũng đóng một vai trò lớn trong việc
quyết định rằng phim nào được chào đón, nhà phân tích cho biết. Chỉ đơn
giản bằng việc thêm vào những vật phẩm xa xỉ, Talmacs nói, những bộ phim
như
Tiểu thời đại hay
Chuyện tình Bắc Kinh (phim đã
tạo kỷ lục phòng vé trong ngày Lễ tình nhân) có nhiều tiền hơn để chi
cho chất lượng sản xuất, địa điểm ghi hình và sức mạnh của ngôi sao.
Trung Quốc có làm phim về những cặp đôi nghèo khó, chỉ là những phim này
không ra rạp thường xuyên, bà cho biết.
Cảnh trong phim Chuyện tình Bắc Kinh
Giả Chương Kha, một trong những đạo diễn có suy nghĩ độc lập thành công
nhất của Trung Quốc, than thở về những động lực tài chính trong một cuộc
phỏng vấn gần đây với China Real Time. "Toàn bộ ngành công nghiệp phim
dường như đã quyết định rằng chúng ta chỉ có thể học hỏi từ Hollywood,"
ông nói. Trong khi có một số dự án độc lập sẵn có nhằm hỗ trợ những tài
năng trong nước, bao gồm cả một chương trình do chính công ty sản xuất
X-Stream Pictures của đạo diễn Giả điều hành, hiện đang thiếu những nỗ
lực trên quy mô rộng để đa dạng hóa ngành điện ảnh, ông cho biết. "Nếu,
trong một vài năm, chúng tôi hết tiền hoặc hết hứng thú, [chương trình
của chúng tôi] sẽ dừng lại", Giả Chương Kha nói. "Không có gì là làm lợi
cho toàn xã hội cả."
Chu Lê Minh đồng ý, cho biết ông nghĩ xu
hướng “tiền nhanh” trong việc làm phim ở Trung Quốc là tiến triển đáng
buồn. “Không phải thiếu tài năng,” ông nói. “Kịch bản hay bị từ chối vì
cùng một lý do. Đó là thị trường và nhà đầu tư.”
Cảnh trong phim Chuyện tình Bắc Kinh
Có lẽ tuyên bố chỉ trích nhất về chất lượng của phim Trung Quốc được
Hiệp hội đạo diễn phim Trung Quốc phát biểu gần đây, tổ chức này vừa từ
chối trao giải thưởng hàng năm cho Phim xuất sắc và Đạo diễn xuất sắc
nhất, với lý do thiếu các ứng cử viên xứng đáng. (Bộ phim gần đây nhất
của Giả Chương Kha,
A Touch of Sin, không đủ điều kiện bởi đã không được chấp thuận chiếu tại Trung Quốc.)
Về
phần mình, Tiêu Xuân Hoa, sinh ra ở tỉnh Hà Nam của Trung Quốc, tin
rằng khán giả thành phố nhỏ cũng đã sẵn sàng đón nhận những phim chất
lượng tốt hơn. "Quách Kính Minh có thể đánh lừa trẻ em, nhưng thực sự ở
nơi tôi lớn lên, những người trẻ tuổi chỉ quan tâm đến phim và vấn đề có
ý nghĩa như ở đây, tại Bắc Kinh."
Dịch: © Chi Nguyễn @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Wall Street Journal
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi