Điện ảnh Hàn Quốc đã giành được tiếng tăm quốc tế trong hai thập kỷ qua,
phần nhiều với sự đóng góp của thể loại phim băng đảng.
Những phim Hàn Quốc như
A Bittersweet Life (2005),
Gangster High (2006) và
New World (2013) với sự kết hợp độc đáo giữa bạo lực gai góc và tâm lý, đem đến cái nhìn mang tính phê bình xã hội về văn hóa Hàn Quốc.
A Bittersweet Life
Thể loại gangster là một trong những thể loại dễ mô phỏng và mang tính
toàn cầu nhất cho các nhà làm phim. Hollywood đã sản xuất những phim như
thế này từ những ngày đầu. Phim gangster Mỹ thường kể câu chuyện của
một cá nhân vươn lên vị trí nổi bật và rồi mất quyền lực trong một tổ
chức tội phạm. Cấu trúc này đã giúp các phim gangster của Hollywood nổi
tiếng từ
Scarface (1932) đến
The Godfather (1972) đến
Goodfellas (1990).
Sự
lớn mạnh của thể loại phim đề tài tội phạm Hollywood đã khiến điện ảnh
các nước khác gặp khó khăn trong việc thu hút sự chú ý khi tự mình tiếp
cận thể loại này. Tuy nhiên, ngành công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc đã tự
chứng minh mình là một đối thủ nặng ký xét về xuất phẩm và câu chuyện.
Một
yếu tố khiến thể loại phim gangster phổ biến là nó giải quyết các vấn
đề về giai cấp và chủng tộc. Thể loại này kéo sự chú ý vào một xã hội
kinh khủng là hệ quả của chủ nghĩa tư bản, trong đó bao gồm đói nghèo và
thiếu sự thay đổi, điều kiện đặc biệt đáng chú ý trong các phim
gangster Mỹ. Trong nhiều phim các nhóm tội phạm theo chủ nghĩa dân tộc
và ở tầng lớp thấp, có lẽ nhập cư - băng đảng Italy, băng đảng Nga, hoặc
băng đảng Cuba. Trên hết, thể loại này khắc họa tại sao tổ chức tội
phạm lại là con đường duy nhất cho nhóm thiểu số tự thoát khỏi nghèo đói
bởi sự phân biệt chủng tộc có hệ thống (và kiên cố).
Một cảnh chiến đấu đẫm máu trong New World (2013)
Trái ngược, phim gangster Hàn Quốc không cần phải nhắc đến vấn đề về
chủng tộc. Hàn Quốc là một xã hội thuần tộc hơn so với Mỹ, vì vậy những
băng đảng mang tính dân tộc không phổ biển. Điều này không có nghĩa mối
liên hệ với các nhóm tội phạm quốc tế bị loại bỏ khỏi phim, chỉ là những
tổ chức này 'ở địa phương'. Như vậy, các phim gangster Hàn Quốc cũng
thường tập trung vào những vấn đề về nghèo đói và tầng lớp, đặt những
vấn đề này được đặt trong bối cảnh một hệ thống tư bản chủ nghĩa.
Tất
nhiên, điện ảnh Hàn Quốc giải quyết vấn đề về tầng lớp theo một cách
hoàn toàn khác, đặc biệt sử dụng tâm lý tình cảm như lời giải cho cách
sống tội phạm. Chuẩn 'phất lên nhờ buôn thuốc' trở thành sân khấu để phô
diễn bi kịch của nghèo đói. Những phim này soi kỹ vào tâm điểm của các
đề tài, thấu hiểu nỗi đau, những rắc rối gia đình và vết thương tình cảm
của họ. Cuộc sống của những người trong băng đảng này cũng khó khăn và
không được đền đáp. Kiểu tiếp cận mang tính tâm lý tình cảm đó cho phép
những tội phạm này mang tính người hơn và nỗi đau khổ của họ dễ thấu
hiểu.
Vì vậy, phim gangster Hàn Quốc thể hiện tội phạm tổ chức ở
góc độ người lao động. Nhiều trong số họ đi theo nhân vật chính cũng có
tầng lớp thấp trong băng đảng. Những phim như
Breathless (2008)
cho thấy cuộc sống của một người tầng lớp thấp băng đảng không hào
nhoáng, mà thay vào đó sẽ bắt đầu bằng nghèo đói. Nhân vật chính, Sang
Hoon, là một nhân viên thu nợ thô lỗ cho một kẻ cho vay tham lam, người
không thể trốn thoát khỏi quá khứ của bản thân, nhưng mòn mỏi mong bình
yên. Giống nhiều phim điện ảnh Hàn Quốc khác cùng thể loại,
Breathless cho thấy tình cảnh đau đớn và khốn khổ trong cuộc sống thực tế hàng ngày của một tên tội phạm.
Nhân vật Tae Sik cố gắng làm lại cuộc đời trong Sunflower
Không phải tất cả những nhân vật đều dễ thương hoặc dễ đồng điệu, nhưng
qua thể loại tâm lý, tình cảm của họ làm cho rõ ràng hơn. Tương tự, việc
rời bỏ tổ chức được thể hiện như một thứ gần như bất khả thi. Trong
Sunflower (2006),
một kẻ từng trong băng đảng Tae Sik cố gắng làm lại cuộc đời sau khi ra
tù, để rồi tàn nhẫn bị lôi kéo trở lại với băng đảng đó. Thể loại phim
gangster Hàn Quốc cho thấy cuộc sống rất ảm đạm và vô vọng, không giống
như phim gangster Hollywood, thường có xu hướng hào nhoáng hóa nhân vật
chính trong phim.
Một khía cạnh độc đáo khác của phim gangster
Hàn là sử dụng bạo lực tàn bạo. Do những quy định ngặt nghèo của Hàn
Quốc về vũ trang, những người trong băng đảng với cấp thấp thường không
sử dụng súng, và thường không được khắc họa trên màn ảnh rộng. Do vậy,
hầu hết các cảnh bạo lực trong những phim liên quan đến dao, gậy bóng
chày, ống nước và nắm đấm.
Không giống như những cảnh đấu súng hào nhoáng trong các phim Hollywood như
Heat 1995,
phim gangster Hàn Quốc kết thúc trong những cảnh chiến đấu dài và ác
liệt. Cuộc đấu bạo lực này không giống những cảnh dàn dựng trong phim
kung-fu, thay vào đó lại phụ thuộc vào phương pháp đánh đấm đường phố
với những chiêu thức bẩn thỉu như đá vào đầu hay đấm vào mặt. Ví dụ
trong
Dirty Carnival (2006) Byung Doo đã chỉnh lại một cảnh
đánh đấm trên phim trường, giải thích rằng xã hội đen thật không đánh
nhau tinh vi như vậy, trước khi tung một cú đấm cực 'đau' vào đàn em của
mình.
Dirty Carnival (2006)
Hơn hết, yếu tố bạo lực này tàn bạo và không khoan nhượng. Những phim
gangster Hàn cho thấy ảnh hưởng rõ rệt của cuộc sống tội phạm lên mỗi cá
nhân, cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạo lực không khoan nhượng và tính
chân thực của thể loại thực sự đã thể hiện được sự lạnh lẽo khi sống đời
tội phạm. Một người trong băng đảng chết trên màn ảnh sẽ không nhẹ
nhàng, nhanh chóng và hào nhoáng (và đôi lúc không đường hoàng) tại Hàn
Quốc.
Thể loại phim gangster Hàn Quốc đem đến một cái nhìn chua
cay về chủ nghĩa tư bản và đói nghèo. Trong khi cách xử lý của Hollywood
đối với thể loại này cho thấy cách duy nhất nhóm thiểu số thành công
trong xã hội Mỹ là bằng con đường tội phạm (hướng sự chú ý vào kẽ hở
trong một xã hội tư bản), phim gangster Hàn Quốc cho thấy tội phạm không
có gì hay ho (và gần như không có lợi gì). Gần như không có lợi về tài
chính cũng như xã hội trong cuộc đời của nhân vật chính (thành viên băng
đảng), và sự hiện diện (và hành động) của họ được thể hiện một cách
tuyệt vọng và phù phiếm. Những phim này chứng minh rằng sự thiếu hụt cơ
hội và tham nhũng trong bộ máy (tài chính, tư pháp và giáo dục) làm ngơ
với những người cần nó nhát, khiến họ phải tìm kiếm sự lựa chọn khác như
thế nào.
Tuy nhiên, tội phạm có tổ chức không khiến con người thoát khỏi hoàn cảnh đáng thương, như trong
Dirty Carnival. Thực tế, so với phim Mỹ, nghèo đói được tiếp cận một cách chân thực hơn trong phim gangster Hàn Quốc.
Nameless Gangster (2012)
Nói cách khác, nền công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc vừa có thể chiếm hữu và
phỏng theo thể loại hoàn toàn Mỹ, vừa giữ được phong cách nguồn cội của
nó.
Dịch: © Chi Nguyễn @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Brock Press