Bình luận phim

Bán kính tử thần: Câu chuyện kỳ ảo trở thành kinh hoàng

20/10/2017

Một trong những lợi ích quan trọng khi đi xem phim độc lập quy mô nhỏ hơn đó là bạn thường không biết mình sẽ gặp điều gì ở phía trước.

Trong văn hóa dự báo ngày nay, các trang web thường xuyên đầm đìa mọi chi tiết có thể và tiết lộ đủ thứ về những phim lớn hơn. Thật dễ bước vào một bộ phim lớn có cảm giác như bạn đã biết tất cả nét chính, vì chúng đã được phân tích đến từng ngóc ngách trong "Mọi điều chúng ta biết về bộ phim này" và các video "Phân tích trailer theo từng khung hình".

Sau tai nạn Liam (Diego Klattenhoff) không còn ký ức nào

Hãy đến với một chuyện chưa được báo trước, dưới tầm radar và thực sự lạ lùng, như bộ phim Radius của Canada. Đột nhiên, khán giả làm một chuyến đi tốc hành vào cái chưa biết, không hiểu câu chuyện đang được trình bày này có thể dẫn tới đâu. Và Radius, lần cộng tác mới nhất của đôi vợ chồng biên kịch-đạo diễn Caroline Labrèche và Steeve Léonard, bắt đầu với một tiền đề bất khả chiến bại cảm giác như một câu chuyện kinh dị vững chắc của Stephen King. Một người đàn ông thức dậy trong một chiếc xe tải hư hỏng nặng và đi tìm sự giúp đỡ. Trí nhớ của anh mất hết. Anh thậm chí không thể nhớ tên của mình. Và dần dần, anh bắt đầu nhận ra rằng bất cứ gì xuất hiện trong vòng một bán kính nhất định của anh — động vật hay con người — ngay lập tức lăn đùng ra chết.

Thể loại

Phim độc lập khoa học giả tưởng quy mô nhỏ. Hãy nghĩ là một thứ gì đó ở giữa Safety Not GuaranteedColossal.

Người phụ nữ tự giới thiệu là Jane Doe (Charlotte Sullivan) tiếp cận Liam

Nói về chuyện gì?

Sau tai nạn Liam (Diego Klattenhoff, từ Homeland The Blacklist) không còn ký ức nào. Anh chỉ biết là mình tạo ra một vùng chết ngay lập tức. Sau đó, một người phụ nữ, cũng không có ký ức, đi đến nhà kho nơi anh đang ẩn náu, và tự giới thiệu là Jane Doe. Jane (Charlotte Sullivan, của Chicago FireRookie Blue) không rõ cô biết anh như thế nào, còn Liam không biết làm sao Jane tiếp cận anh mà vẫn sống sót. Phần còn lại của câu chuyện mở ra từ đó, khi họ bắt đầu chắp nối lại quá khứ và cố gắng suy ra tương lai của họ.

Ý nghĩa thực sự?

Labrèche và Léonard đào sâu vào một vài ý tưởng thú vị. Một là chúng ta chịu ơn lòng trung thành của quá khứ nhiều đến mức nào. Giống như phim bộ truyền hình khoa học giả tưởng Dark Matter của Canada, Radius khám phá tính cách và sở thích gắn chặt với trải nghiệm và ký ức nhiều đến mức nào, và liệu những người không nhớ lịch sử của mình có trách nhiệm tôn trọng ký ức và kết nối với nó hay không. Đây không phải là một đề tài đặc biệt sâu sắc trong trường hợp này: Radius nêu lên các câu hỏi mà không có câu trả lời. Nhưng đó là một thử nghiệm đáng suy nghĩ và khơi mào bàn luận.

Với số người chết chồng chất xung quanh Liam, anh là sát nhân hay nạn nhân?

Và các nhà làm phim cũng chú trọng đến vấn đề phạm tội. Chúng ta phải chịu trách nhiệm như thế nào cho những hành động mà chúng ta không thể nhớ? Và chúng ta nên nhận lỗi thế nào cho những chuyện ta làm chẳng đặng đừng? Với số người chết chồng chất xung quanh Liam, anh là sát nhân hay nạn nhân?

Phim có hay không?

Radius chắc chắn là thô ráp. Đây là loại phim thể hiện rõ rệt kinh phí giới hạn và lịch trình quay phim chặt chẽ, và diễn xuất có thể hơi không đều. Klattenhoff và Sullivan mạnh mẽ nhất trong những cảnh hành động nhịp nhanh hơn, thể hiện sự tuyệt vọng của tình huống. Nhưng thỉnh thoảng họ lại rơi vào kiểu đinh tai inh ỏi phù hợp với phim truyền hình tội phạm hơn là phim điện ảnh. Một số tiết lộ cuối cùng có vẻ quá thống thiết, thậm chí là sướt mướt. Những khoảnh khắc cuối cùng của bộ phim vội vã, và kết thúc đột ngột một cách sững sờ, không có thời gian để suy nghĩ.

Tất cả bật ngửa trong khoảnh khắc há hốc khi những mảnh ghép mới vào đúng chỗ và Radius tiết lộ phim đi đến chỗ nào. Giống như các phim dựa trên chứng mất trí nhớ khác, từ các ví dụ tuyệt vời như Memento đến những thứ hạng bét như Unknown, Radius là một câu đố được xây dựng xung quanh một loạt các tiết lộ. Kịch bản chặt chẽ và tiến triển; bộ đôi biên kịch-đạo diễn có tài năng để không giải thích quá mức các hàm ý của mỗi tiến triển, và cho khán giả có chỗ để tự suy luận. Điều đó làm cho tiến triển của câu chuyện tác động mạnh hơn và cảm giác thông minh hơn. Radius là một bộ phim có tính khái niệm cao từ đầu đến cuối, dựa vào những tình tiết bất ngờ để đưa câu chuyện đi tiếp. Một trong những thế mạnh lớn nhất của bộ phim là cách giữ cho những bất ngờ xảy đến, chứ không kể sớm rồi sau đó dành thời lượng còn lại để lật ngược mọi chuyện.

Léonard và Labrèche sắp đặt những tình tiết bất ngờ đó theo kiểu để cho việc dự đoán và sợ hãi tăng dồn bằng cách để cho người xem biết trước nhân vật. Khi Liam bắt đầu gặp phải những cái xác mắt trắng dã, rũ liệt của những người bị sức mạnh của anh giết chết, thoạt đầu anh không hiểu, và giả định mình đã thâm nhập vào một vùng bị dịch bệnh. Anh lấy vải bịt miệng và vấp phải nạn nhân tiếp theo anh sắp tạo ra. Khán giả biết chuyện gì sẽ đến, và có thể rúm lại thương cảm, chờ đợi chuyện đó xảy ra. Các nhà làm phim trình diễn sự biến đổi kiểu như vậy xuyên suốt bộ phim, dẫn dắt khán giả vừa đủ. Một trải nghiệm căng thẳng mà phim là phải thế.

Phân loại

Mặc dù xác chết và một số tình huống hành động hãi hùng, tim vọt ra khỏi lồng ngực, phim không có tình dục, máu me, và tất cả những thứ đáng phải cảnh báo thời buổi này. Nhưng trẻ em xem thì không có lợi gì. Phân loại PG-13 để bọn nhóc không vào các suất chiếu phim này.

Phim phát hành ở Việt Nam ngày 20/10/2017 với tựa Bán kính tử thần.

Dịch: © Xuân Phong @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Verge