Nói đến Giải thưởng Viện Hàn lâm, các đề cử phim hay nhất chỉ nên được
đánh giá dựa trên chiều sâu nghệ thuật và mức độ hiệu quả trong việc
phát biểu thông điệp dự định. Phẩm chất của mỗi phim phải là tiêu chí
đánh giá để Viện Hàn lâm chọn người chiến thắng.
Tuy nhiên, đáng buồn thay, tất cả chúng ta đều biết sự đời không như thế.
Nói tới Hollywood là nói đến thêu dệt, vậy đề cử phim hay nhất nào đã tạo ra câu chuyện PR hay nhất?
|
Ở giải Oscar, đường đua phim hay nhất thường nổi tiếng là điên cuồng.
Như vậy, các ứng viên phải tạo ra được câu chuyện hấp dẫn xung quanh địa
vị ứng viên của mình để thuyết phục cả một hội đồng bầu chọn rộng lớn.
Dựa trên tông điệu của chiến dịch tranh giải Oscar trong năm bất thường
này cũng như sự bàn tán trong ngành, hãy cùng khám phá xem từng ứng viên
phim hay nhất đã đi được bao xa với việc này.
Minari
Minari của Lee Isaac Chung đã triển khai một cách thành thạo
tính đặc thù để đại diện cho tính phổ quát trong câu chuyện bán tự
truyện chân thành đến nhức nhối của anh về một gia đình Hàn Quốc nhập cư
định cư ở vùng nông thôn Arkansas. Mặc dù hành trình chính xác của gia
đình độc đáo này có thể không áp dụng được cho tất cả chúng ta, nhưng
thể hiện chân thực của bộ phim về các mối quan hệ — rạn nứt, dàn xếp,
rồi hàn gắn — là điều mà tất cả chúng ta đều có thể liên hệ. Khả năng
tha thứ cho lỗi lầm của nhau là điều cuối cùng quyết định lộ trình gia
đình của chúng ta.
So sánh dễ dàng-đến-lười nhác với
Minari, phần lớn thời lượng phim không nói tiếng Anh, là chiến thắng của
Parasite của
Bong Joon Ho từ năm ngoái. Mặc dù đáng khen ngợi khi Viện Hàn lâm đang
ngày càng công nhận những bộ phim không nói tiếng Anh, nhưng hai phim
này ra mắt trong thời tiết rất khác nhau.
Parasite ra mắt tại
Liên hoan phim Cannes vào tháng 5 năm 2019, thắng giải Cành Cọ Vàng và
thúc đẩy làn sóng nhiệt tình qua mọi liên hoan phim lớn (Venice,
Telluride, Toronto, v.v...) trên đường đến với màn trình diễn thuyết
phục đêm Oscar (đoạt bốn giải). Nó cũng thu về gần 260 triệu đôla phòng
vé toàn thế giới.
Minari lặng lẽ hơn nhiều. Mặc dù ra
mắt (và giành chiến thắng) tại Liên hoan phim Sundance vào tháng 1 năm
2020, nhưng nó không có được sự ra mắt cường điệu truyền thống ở các
liên hoan phim hay thành công phòng vé dài hơi như
Parasite. Nó không kiêu hãnh có được làn sóng động lực tương tự.
Nomadland
Thật thú vị khi Chloé Zhao vây quanh Frances McDormand vô đối bằng các diễn viên không chuyên trong
Nomadland. Nữ diễn viên gạo cội vẫn thể hiện xuất sắc như mọi khi, nhưng một số khoảnh khắc lay động nhất của
Nomadland là
khi nhân vật chính nhường sân khấu cho đồng bào của cô ấy trong những
nỗi cơ cực tổn thương mà lương thiện. Fern bộc lộ chiều sâu của sự đồng
cảm và tính cách của McDormand khi quan tâm thấu cảm họ hơn là đẩy hành
trình của riêng mình vào tâm điểm chú ý.
Là tác phẩm được yêu
thích nhất của Oscar, không có gì ngạc nhiên khi thấy những tranh cãi
giả mạo chẳng hạn như vờ vịt chỉ trích Amazon liên quan đến bộ phim. Mặc
dù
Nomadland có thể bị gọt mất một số góc nhất định của Viện
Hàn lâm vì cảm giác nó thích hợp làm ứng viên giải Tinh thần Độc lập
hơn, nhưng có sức hấp dẫn thực sự của miền Trung Mỹ ở bộ phim chính kịch
dịu nhẹ này. Có thể không to tát hay ảnh hưởng sâu rộng như những bộ
phim sử thi hay nhất truyền thống của những năm trước, nhưng
Nomadland giống như một loại ứng viên mới cho một kỷ nguyên mới của Viện Hàn lâm.
Sound of Metal
Đạo diễn Darius Marder cố gắng đưa khán giả vào bên trong trải nghiệm
mất thính giác đau lòng của Ruben (Riz Ahmed) để tái hiện sống động hành
trình đi vào một thế giới hiếm được nghiên cứu. Đó là một thử thách làm
thay đổi cuộc đời, chao đảo giữa hỗn loạn và thất bại và sâu sắc và
đáng xem.
Sound of Metal không chỉ thể hiện sự đột phá
của Ahmed trong vai nam chính thực sự mà còn là một trong những bộ phim
được dàn dựng sáng tạo nhất trong ký ức gần đây. Marder và êkíp của anh
triển khai biên tập âm thanh độc đáo nhất mà nhiều người trong chúng ta
chưa từng trải nghiệm. Bộ phim không vũ khí hóa âm thanh quá nhiều vì nó
không có âm thanh. Khoảng trống của sự im lặng là công cụ truyền tải
của nó. Điều này biến
Sound of Metal từ một phim tâm lý hấp
dẫn, được diễn xuất hay thành một kỳ công về tay nghề. Nếu có thứ gì mà
Hollywood yêu thích, thì đó là trình chiếu thứ gì trước giờ chưa từng
được thấy.
Promising Young Woman
Promising Young Woman sử dụng hành vi tấn công tình dục quá phổ
biến làm bệ phóng cho một bộ phim ly kỳ trả thù hoàn toàn có ý thức và
bi hài đen tối. Được quay đầy phong cách bởi đạo diễn tân binh Emerald
Fennell, bộ phim truyền tải cơn thịnh nộ của mình thông qua màn trình
diễn giàu bản sắc nhất trong sự nghiệp của Carey Mulligan. Mặc dù có
những tính toán xứng đáng để làm hài lòng khán giả,
Promising Young Woman có nhiều dụng ý hơn là kết thúc kiểu cổ tích. Bởi thế, cái lợi đã biến đổi.
Promising Young Woman
đã trở thành bộ phim phân cực nhất trong số các ứng viên phim hay nhất
mùa giải năm nay nhờ một kết thúc mà một số người khen là phép nghịch
đảo thiên tài và những người khác tuyên bố từ bỏ chính những lý tưởng
nói trước của bộ phim. Siddhant Adlakha của
Observer đã viết
rằng bộ phim “sợ phải tạo ra bản sắc độc đáo của riêng mình.” Nơi bạn
đưa ra những ý định cuối cùng rất có thể quyết định cảm nhận của bạn về
bộ phim với tư cách đề cử phim hay nhất. Nhưng chắc chắn đó là lời nhắc
nhở kịp thời về động cơ giới tính trong một thế giới hiện đại, nơi mà
người ta làm chuyện sai quấy dường như ngày càng dễ dàng.
The Trial of the Chicago 7
Phim điện ảnh thứ hai của Aaron Sorkin với tư cách đạo diễn có tất cả
những gì làm nên một phim cưng của Oscar. Lời thoại sắc sảo, dàn diễn
viên nổi bật, thông điệp chính trị đúng lúc, tính xác thực lịch sử (à,
đại loại là). Nó tự hào có khả năng tiếp cận phổ quát mọi thành phần
khán giả. Nhưng khả năng tiếp cận rộng rãi đó không chừng về lâu dài lại
là lợi bất cập hại.
Như chúng ta đã khám phá, bộ phim chính kịch
về phiên tòa xử án của Sorkin đánh dấu tất cả các ô kiểm tra một phim
câu Oscar điển hình. Tuy nhiên, khi Viện Hàn lâm ngày càng đa dạng hóa,
phim theo tiêu chuẩn mà 10 năm trước cảm thấy chắc ăn thì giờ lạc lõng
một cách đáng thương.
The Trial of the Chicago 7 có thể không
có những người ủng hộ nhiệt thành như một số tựa phim ở trên tự hào,
nhưng nó cũng không có những lời gièm pha lớn tiếng. Như vậy, có cảm
giác Netflix không phải đang chơi để giành chiến thắng mà để không thua
thì đúng hơn.
Mank
Mank của David Fincher đánh giá cao những người hùng thầm lặng
đằng sau những kiệt tác nền tảng của Hollywood từ thời kỳ hoàng kim
Tinsel Town. Được đạo diễn từ một kịch bản hoa mỹ do cha của Fincher
viết, khán giả thường có thể hoang phí trong lời thoại tuyệt vời mà
Mank cung
cấp, tạo ra động cơ bàn luận tuyệt vời. Nhưng đối với những khán giả
không quen thuộc nguồn gốc của Hollywood và những tay chơi chính 80 năm
về trước, bộ phim có thể khiến bạn lạc lõng trong sự thiếu hiểu biết
trọng tâm căng thẳng của thời kỳ đó. Nó có kết cấu giống như bất kỳ tác
phẩm vì đam mê nào, nhưng lại quá dày đặc.
Không thể phủ nhận
Mank hết
sức phong cách trong thời trang hoài cổ đem lại cảm giác mới lạ ấn
tượng dưới bàn tay của Fincher. Nhưng quay phim vì khát vọng vượt thời
gian lại sa đà thành khó hiểu kéo dài dằng dặc. Màn trình diễn của Gary
Oldman và Amanda Seyfried để lại dấu ấn cũng như lời thoại nhẹ hơn thoại
kiểu Tarantino bật qua bật lại từ nhận xét dí dỏm đến châm chọc chua
cay sắc sảo. Nhưng phim kén người xem đến mức không thu hút được sự ủng
hộ rộng rãi với tư cách là ứng viên phim hay nhất hàng đầu ngoài phân
ban đạo diễn và nhà sản xuất của Viện Hàn lâm. Netflix hầu như chỉ ủng
hộ
The Trial of the Chicago 7 là có lý dù
Mank dẫn đầu với 10 đề cử.
Judas and the Black Messiah
Mặc dù nhận được đề cử phim hay nhất, nhưng có thể tác phẩm đầu tay của đạo diễn Shaka King vẫn bị coi nhẹ.
The Trial of Chicago 7
dường như đang hút hết tất cả sự ủng hộ “tính kịp thời về chính trị” từ
Viện Hàn lâm, dù Judas and the Black Messiah tập trung vào chủng tộc
hơn nhiều. Điều khiến bạn ấn tượng khi xem bộ phim về sự phản bội và ám
sát Fred Hampton, chủ tịch Đảng Báo đen này là bản chất chu kỳ đáng lo
ngại của áp bức chủng tộc có hệ thống ở Mỹ. Cái chắt lọc là ảo tưởng về
sự tiến bộ cho quần chúng thấy hài lòng.
Chiến dịch của
Judas and the Black Messiah
đã có sự thay hình đổi dạng xung quanh ngôi sao Daniel Kaluuya (thật
khó hiểu lại được đề cử cùng với bạn diễn LaKeith Stanfield ở hạng mục
Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất). Kaluuya đã chính thức thống trị các
mùa giải thưởng nhờ màn trình diễn đầy kiểm soát của anh trong vai Fred
Hampton. Chiến thắng Oscar không thể tránh khỏi của anh dường như đã trở
thành câu chuyện chính gắn liền với bộ phim.
The Father
The Father của Florian Zeller là một phim đạo diễn đầu tay ấn
tượng khác. Trọng tâm của nó nhỏ hơn đáng kể so với một số đối thủ cạnh
tranh: giải quyết các câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống. Bộ phim kể về
một ông già phải đối phó với chứng mất trí nhớ ngày càng tăng và cô con
gái hy vọng được hiện diện trong cuộc đời ông. Nó đoàn kết những con
người từng trải qua chứng mất trí nhớ trong gia đình họ trong mối quan
hệ thất vọng và bất lực từ nhiều góc độ. Giao một nỗ lực đặc thù như vậy
cho Anthony Hopkins và Olivia Colman thì không bao giờ là một sự phó
mặc dở tệ.
Nhưng cũng giống như các ứng viên năm 2020
Marriage Story hay
Little Women,
The Father
là phim được yêu thích chung chung đến mức không nghĩ có bất kỳ cơ hội
nghiêm túc nào để thắng giải phim hay nhất vào chủ nhật. Trọng tâm có lẽ
quá hẹp, dù có tính đến các điểm mạnh của nó. Câu chuyện đan xen phức
tạp từ những viễn cảnh không đáng tin cậy được đánh giá cao, nhưng có lẽ
quá thông minh đối với một số phân khúc nhất định của hệ thống bầu chọn.
Dịch: © Xuân Phong @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Observer