
Lấy bối cảnh ở New York, phim theo chân Kenji (Nishijima, phải), một
giáo sư người Nhật đang tuyệt vọng tìm cách làm giảng viên chính thức,
và Jane (Quế Luân Mỹ, trái), nghệ sĩ múa rối người Mỹ gốc Đài Loan đang
vật lộn để cân bằng giữa thiên chức làm mẹ và làm nghệ thuật
|
Bộ phim chính kịch này, vừa công chiếu quốc tế tại Liên hoan phim quốc
tế Busan, có sự tham gia của Nishijima Hidetoshi (đoạt giải Oscar
Drive My Car) và Quế Luân Mỹ (
Black Coal, Thin Ice).
Lấy bối cảnh ở New York, phim theo chân Kenji (Nishijima), một giáo sư
người Nhật đang tuyệt vọng tìm cách làm giảng viên chính thức, và Jane
(Quế Luân Mỹ), nghệ sĩ múa rối người Mỹ gốc Đài Loan đang vật lộn để cân
bằng giữa thiên chức làm mẹ và làm nghệ thuật. Khi cậu con trai nhỏ Kai
mất tích, cuộc sống được thu xếp cẩn thận của họ bắt đầu tan vỡ.
Đối với Mariko, tác phẩm trước đó là
Destruction Babies
đã mang về cho ông giải Báo Vàng đạo diễn mới xuất sắc nhất tại
Locarno, bước chuyển từ bạo lực thể xác sang bạo lực cảm xúc bắt nguồn
từ việc ông trở về Nhật Bản trong thời kỳ đại dịch. “Khởi đầu từ trên
máy bay trở về Nhật Bản sau một năm sống ở Mỹ, lúc tình trạng khẩn cấp
quốc gia được ban bố,” Mariko giải thích. “Thế giới đột nhiên thay đổi
và chìm trong bất định, và tôi bắt đầu suy nghĩ về gia đình — đơn vị nhỏ
nhất của xã hội.”

Khi cậu con trai nhỏ Kai mất tích, cuộc sống được thu xếp cẩn thận của họ bắt đầu tan vỡ
|
Đạo diễn chủ ý rời xa kiểu “bạo lực phi lý” của những tác phẩm trước để
tập trung vào “bi kịch của việc xa nhau vì họ vẫn còn quan tâm đến
nhau.”
Trung tâm trong ngôn ngữ hình ảnh và chủ đề bộ phim là
motif tàn tích, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Kenji giảng dạy về sự khác
biệt giữa quan điểm tĩnh tại của người Nhật và cách diễn giải năng động
của phương Tây về tàn tích và mang theo ký ức về những trận động đất
trong quá khứ. “Với Kenji, người nghiên cứu tàn tích, sự sụp đổ của
chính gia đình anh thành tàn tích đánh dấu một khởi đầu vừa đẹp đẽ vừa
thoáng qua,” Mariko nói. “Tôi lấy điều đó làm xương sống cho kịch bản
rồi xây dựng chủ đề của câu chuyện xoay quanh đó.”
Ẩn dụ về tàn
tích được mở rộng qua các buổi trình diễn múa rối của Jane trong những
nhà hát bỏ hoang, những con rối khổng lồ trở thành phần mở rộng cho cảm
xúc bị kìm nén của cô.

Quế Luân Mỹ mang đến màn thể hiện đầy sắc thái không kém trong vai
Jane, người phụ nữ bị giằng xé giữa tham vọng nghệ thuật và trách nhiệm
làm mẹ
|
Cộng tác với Blair Thomas, Mariko đã phát triển những động tác cho phép
múa rối đóng vai trò lối thoát cảm xúc của Jane. “Với nhân vật Jane,
điều cốt lõi là thể hiện được niềm đam mê với nghệ thuật múa rối và
giằng xé trong việc cân bằng giữa múa rối và cuộc sống gia đình,” đạo
diễn giải thích.
Dear Stranger là xuất phẩm hợp tác quốc
tế đúng nghĩa giữa Nhật Bản, Đài Loan và Mỹ, với việc quay phim ở New
York, hậu kỳ ở Đài Loan, cùng dàn diễn viên và đoàn làm phim đa quốc
tịch. Đối với Mariko, trải nghiệm này đã củng cố sức mạnh của điện ảnh
là ngôn ngữ toàn cầu. “Tôi tiếp cận việc làm phim với sự mơ hồ trong tâm
trí,” ông nói về những thách thức của giao tiếp đa ngôn ngữ. “Vì nhân
viên và diễn viên đến từ các ngôn ngữ và nền văn hóa khác nhau, giao
tiếp giữa chúng tôi tự nhiên được phản ánh trong chính bộ phim.”

Nishijima mang đến một Kenji đầy nội lực, người đàn ông mà sự kiêu
ngạo trong học thuật che giấu nỗi bất an và tuyệt vọng sâu thẳm
|
Nishijima mang đến một Kenji đầy nội lực, người đàn ông mà sự kiêu ngạo
trong học thuật che giấu nỗi bất an và tuyệt vọng sâu thẳm. “Tôi muốn
khắc họa Kenji là một người đang cố gắng sống hết mình dù không hoàn hảo
— một nhân vật phản ánh phần lớn chúng ta,” nam diễn viên giải thích.
Nishijima, đã xây dựng sự nghiệp trải dài từ điện ảnh Nhật Bản đến quốc
tế với
Drive My Car và phim bộ
Sunny của Apple TV+, đã quay phim tại New York với một êkíp nhỏ đa quốc tịch.
“Qua
trải nghiệm này, tôi được nhắc nhớ rằng bản thân điện ảnh đã là một thứ
ngôn ngữ chung, và khi mọi người cùng chia sẻ niềm đam mê mạnh mẽ tạo
ra ý nghĩa, tác phẩm có thể hình thành theo những cách không cần phụ
thuộc vào ngôn từ,” anh nói.

“Các đoạn múa rối cực kỳ quan trọng đối với Jane. Một mặt, chúng thể
hiện niềm đam mê của cô; mặt khác, chúng như một con người khác trong
cô,” Quế Luân Mỹ giải thích
|
Quế Luân Mỹ mang đến màn thể hiện đầy sắc thái không kém trong vai Jane,
người phụ nữ bị giằng xé giữa tham vọng nghệ thuật và trách nhiệm làm
mẹ. Nữ diễn viên Đài Loan, từng hoạt động trong nhiều nền điện ảnh, thấy
đồng cảm đặc biệt với sự vật lộn của nhân vật trong dịch chuyển văn
hóa. “Từng du học, tôi cảm thấy việc thực sự ổn định và được công nhận
bởi những người từ một nền văn hóa khác là rất khó khăn,” cô nói.
Những
cảnh múa rối là then chốt để thể hiện thế giới nội tâm của Jane. “Các
đoạn múa rối cực kỳ quan trọng đối với Jane. Một mặt, chúng thể hiện
niềm đam mê của cô; mặt khác, chúng như một con người khác trong cô,”
Quế Luân Mỹ giải thích.
Về cốt lõi,
Dear Stranger đặt ra
câu hỏi về bản chất của tình yêu — khoảng cách giữa cảm xúc và biểu
đạt, giữa ý định và sự thấu hiểu. Với Mariko, câu hỏi này được khơi
nguồn từ một nhận định của nhiếp ảnh gia Masafumi Sanai rằng ông “không
có tình cảm, nhưng lại có tình yêu” khi cùng làm việc trong
From Miyamoto to You.

Dear Stranger đặt ra câu hỏi về bản chất của tình yêu — khoảng cách giữa cảm xúc và biểu đạt, giữa ý định và sự thấu hiểu
|
“Với tôi, tình yêu tồn tại trong điện ảnh,” Mariko nói. “Đó không phải
là cảm xúc dễ dàng thấu hiểu — nó tích tụ thầm lặng và chắc chắn, thông
qua vô vàn kết nối giữa người với người. Nó sinh ra từ niềm đam mê một
cách tự nhiên đến mức dường như khiến ta ngượng ngùng không thể nói
thành lời, nhưng cũng mong manh, như thể có thể tan biến nếu ta không
nói ra.”
Dịch: © Minh Phát @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Variety