Tin tức

Làm ơn đừng bảo ngôi sao Babygirl Harris Dickinson gọi cô bé ngoan ơi nữa!

28/11/2024

Babygirl mãi đến Giáng sinh mới ra rạp, nhưng Harris Dickinson đã quá chán ngán chuyện mọi người yêu cầu anh gọi “cô bé ngoan ơi” rồi.

Cụm từ này đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong trailer của bộ phim, nhân vật Samuel của Dickinson lần đầu tiên sử dụng để thuần hóa một con chó dữ rồi sau lại dùng để gọi Romy (Nicole Kidman), sếp đồng thời là người tình của anh. Đó là khoảnh khắc thú vị (chẳng trách khiến bạn hơi phấn khích), nhưng Dickinson hy vọng thông điệp của bộ phim vượt ra ngoài cái câu sắp trở thành cửa miệng này.

Đầu tiên nhân vật Samuel của Dickinson gọi cô bé ngoan ơi để thuần hóa một con chó dữ

“Có người gặp tôi trên phố và đề nghị, ‘Này, anh nói, ‘Cô bé ngoan ơi’ đi?” Dickinson kể lại với Entertainment Weekly. “Tôi đáp, ‘Không, thôi nào, anh bạn. Đừng yêu cầu như thế.’ Mọi người cần nhìn xa hơn sự khiêu dâm của nó. Đây là một bộ phim rất tinh tế. Nói rất nhiều về sự giải phóng và hậu quả của quá nhiều ràng buộc. Điều quan trọng là mọi người cũng đang nói đến điều đó.”

Dickinson, đang trở thành nam chính cho các dự án đòi hỏi một mức cường độ nhất định (xem: The Iron Claw, Where the Crawdads Sing, Blitz), thấy mình phải đối mặt với những câu hỏi về giải thoát chình mình ngay cả khi ký hợp đồng tham gia dự án. Anh vào vai Samuel, thực tập sinh tại một tập đoàn lớn, ngay lập tức phải lòng giám đốc điều hành công ty, Romy. Khi mối quan hệ chuyên nghiệp của họ leo thang thành thứ gì đó mang tính tình dục, họ thấy mình bị mắc kẹt trong động thái quyền lực thay đổi, sẽ thăm dò các câu hỏi về kiểm soát và ham muốn.

Samuel, thực tập sinh tại một tập đoàn lớn, ngay lập tức phải lòng giám đốc điều hành công ty, Romy (Kidman)

“Chúng tôi thay phiên nắm giữ quyền lực,” Dickinson trầm ngâm. “Samuel chắc chắn có một vũ khí theo nghĩa là đồng nghiệp trẻ hơn và ở vị trí thấp hơn rất nhiều trong công ty. Trong bất kỳ thế giới nào, khá rõ ràng là sắc thái quyền lực và mối quan hệ như thế có thể gây ra vấn đề — và anh ấy coi đó là một chiến thuật. Nhưng ngoài ra, sự thẳng thắn của anh nhanh chóng xuyên thủng sự chuyên nghiệp của Romy.”

Thật vậy, Dickinson nhấn mạnh rằng vấn đề không phải Samuel giành lấy mà anh nắm giữ quyền lực chính xác vì cô ấy là cấp trên trong nghề nghiệp. “Cô không ngừng nhắc đến mối quan tâm sợ làm tổn thương anh và khoảng cách tuổi tác,” Dickinson nói. “Nhưng thực tế, anh mới là người kiểm soát và có khả năng làm lớn chuyện nếu cần.”

Theo cách này, Samuel sử dụng địa vị thấp hơn để Romy thấy cô thực sự có thể khao khát sự thống trị, khai thác mong muốn bị sỉ nhục mà thậm chí cô khó thừa nhận với chính mình. “Chúng tôi đang cố gắng lật đổ những gì chúng ta đã thấy trong thể loại này,” Dickinson giải thích. “Liên quan đến nỗi xấu hổ, hành vi biểu diễn và thử nghiệm mọi thứ với người mà bạn ham muốn — và ý nghĩa của chuyện đó trong tất cả sự xấu xí của nó.”

Dickinson nhấn mạnh rằng vấn đề không phải Samuel giành lấy mà anh nắm giữ quyền lực chính xác vì cô ấy là cấp trên trong nghề nghiệp

“Tất cả là về, ‘Được rồi, hãy để tôi thử và diễn những gì ai đó muốn từ một kịch bản,’” anh tiếp tục. “Đó là cho và nhận. Đó là sự hào phóng và hiểu biết nhất định về những gì một người muốn. Nó vượt ra ngoài phạm vi tình dục. Nó cũng liên quan đến hành vi, ngôn ngữ tình yêu và tất cả những thứ đó. Một người muốn được đối xử như thế nào? Họ phản ứng tốt nhất như thế nào? Có một sự giải thoát cho cả hai trong mối quan hệ này. Họ tìm thấy cảm giác tự do trong chính bản thân mình.”

Bất chấp lật đổ thể loại, biên kịch kiêm đạo diễn Halina Reijn cũng thường xuyên gửi phim cho Dickinson và Kidman tham chiếu cho vai diễn của họ. Các tựa phim bao gồm The Piano Teacher năm 2001, Damage năm 1992 và Dangerous Liaisons năm 1988. Mặc dù không đề cập, nhưng không thể không nghĩ đến một bộ phim tâm lý tình dục khác mà Kidman khám phá khuynh hướng tình dục của mình — Eyes Wide Shut của Stanley Kubrick.

Giống như Samuel đối với Romy, Dickinson phải đối mặt với hồ sơ đáng nể của đàn chị chuyên nghiệp: “...tôi không thể thực sự nhập vai và thành thằng nhóc run rẩy trong đôi giày của mình. Tôi phải chiếm hữu một chút, là chính mình và cố gắng vượt qua sự bí ẩn của Nicole”

Thật vậy, giống như Samuel đối với Romy, Dickinson phải đối mặt với hồ sơ đáng nể của đàn chị chuyên nghiệp. “Tôi phải cố gắng và giữ vững lập trường vì, với sự năng động của Samuel, tôi không thể thực sự nhập vai và thành thằng nhóc run rẩy trong đôi giày của mình. Tôi phải chiếm hữu một chút, là chính mình và cố gắng vượt qua sự bí ẩn của Nicole.”

Một cách để anh làm điều đó là tham gia vào mong muốn thử nghiệm ranh giới của Kidman và ném mình vào những nhân vật và tình huống phức tạp, mà anh háo hức sao chép. “Cô ấy bị thu hút bởi những câu chuyện nguy hiểm và những chủ đề khó khăn,” anh trầm ngâm. “Cô ấy là một nghệ sĩ khiêu khích, chu đáo, thông minh, muốn vượt qua mọi giới hạn theo mọi nghĩa của từ này. Cô cấp tiến trong cách tiếp cận và táo bạo mọi lúc. Tôi rất biết ơn vì mình được trở thành một phần trong đó.”

Reijn đã tạo nên sự khác biệt cho bộ phim theo những cách riêng, sử dụng rất ít cảnh khỏa thân trong các cảnh Romy và Samuel làm tình. Thay vào đó, cô tập trung vào trải nghiệm nội tâm, ranh giới giữa riêng tư và công khai, và quan niệm rằng sự thân mật thực sự đi kèm với sự trần trụi về mặt cảm xúc.

Bộ phim không chỉ nói về sự giải thoát và bản dạng tình dục của Romy — mà còn nói về quá trình học hỏi của Samuel khi anh cố gắng tìm ra liệu anh thực sự muốn kiểm soát hay chỉ cố gắng đáp ứng những gì Romy (hoặc xã hội) mong đợi ở anh

“Halina chưa bao giờ quan tâm đến việc thể hiện những cảnh tình dục lộ liễu,” Dickinson xác nhận. “Cảnh làm tình trên phim thường có thể rất sến súa và không cần thiết. Thể hiện sự ngượng ngùng khi quan hệ tình dục, hoặc nếu bạn định thể hiện cảnh khỏa thân, thì sự yếu đuối và mức độ phơi bày của cảnh đó thú vị hơn. Được nhìn thấy và cùng nhau tìm ra sự thật hấp dẫn hơn là chỉ cởi đồ và quay cảnh quan hệ theo cách đã làm đi làm lại.”

Nhưng bộ phim không chỉ nói về sự giải thoát và bản dạng tình dục của Romy — mà còn nói về quá trình học hỏi của Samuel khi anh cố gắng tìm ra liệu anh thực sự muốn kiểm soát hay chỉ cố gắng đáp ứng những gì Romy (hoặc xã hội) mong đợi ở anh. “Tất cả đều xoay quanh việc họ điều hướng những ranh giới đó,” anh nói. “Ranh giới liên tục trở nên mờ nhạt. Anh ấy muốn kiểm soát, nhưng không biết phải làm sao. Và anh ấy hiểu sai về bản chất nam tính của chính mình. Thật phức tạp để hiểu bạn phù hợp với thế giới như thế nào khi còn là một chàng trai trẻ và bạn nên hành động thế nào. Có sự nhầm lẫn nhất định về việc anh ấy được cho là ai. Anh ấy giỏi kiểm soát, nhưng có những lúc anh cũng muốn trở nên dễ bị tổn thương và hiểu rõ hơn con người mình và tất cả có ý nghĩa gì.”

Thật phức tạp để hiểu bạn phù hợp với thế giới như thế nào khi còn là một chàng trai trẻ và bạn nên hành động thế nào

Cuối cùng, chẳng phải đó là điều tất cả chúng ta đều mong muốn sao, bé yêu?

Dịch: © Ngô Bình @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Entertainment Weekly