Độ dài hoàn hảo của một tác phẩm điện ảnh là bao nhiêu? Có phải là một tiếng rưỡi? Hai tiếng? Ba tiếng? Thời gian phù hợp để kể một câu chuyện là bao lâu?
Điều đó còn tùy thuộc vào câu chuyện. Thể loại phim tác động trực tiếp đến khoảng thời gian tập trung theo dõi của khán giả. Trong khi các giá trị dưới đây không bao quát mọi phim trong một thể loại được nhắc đến – vì mỗi cốt truyện thật sự khác nhau – chúng tôi hy vọng có thể mang đến một sự giảng giải đáng tin cậy về độ dài mục tiêu của một ví dụ điển hình cho mỗi thể loại.
Phim kinh dị: 90 phút
Trong số các loại phim ngắn nhất ở đây, các tác phẩm điện ảnh kinh dị ngày nay hiếm khi là những câu chuyện chậm, phát triển dần và gần như lê thê như trước đây. Chúng ta đã loại bỏ hầu hết sự phát triển nhân vật ra khỏi thể loại này và để lại những cảnh đáng tiền với sự đổ máu, khỏa thân, và một hai cảnh gây sợ hãi lỗi thời được thực hiện tốt. Nếu bạn chọn 90 phút cho một phim kinh dị, sẽ tốt hơn khi có một ý tưởng độc đáo hay thật nhiều những nhân vật thú vị - nếu không, các khán giả của bạn chắc chắn sẽ xao nhãng.
Phim tình cảm hài: 100 phút
Là anh em cùng cha khác mẹ với phim kinh dị, phim tình cảm hài dựa toàn bộ vào một công thức kể chuyện. Một ý tưởng mới, độc đáo trong phim hài lãng mạn nghĩa là bạn đã tìm ra một cách hoàn toàn mới để những người yêu nhau của chúng ta gặp gỡ và phải lòng nhau.
Loạt phim The Fast and the Furious
Cho dù ý tưởng của bạn là gì, bộ phim phải xoay quanh sự việc chàng trai gặp cô gái, chàng trai mất cô gái, anh ta giành lại cô gái. Nếu không, đó không thực sự là một phim tình cảm hài. Thể loại này được cho phép thêm mười phút hoặc tương đương để làm việc của họ vì các bộ phim hầu như chỉ tập trung vào cuộc đối thoại và phát triển nhân vật, và thời gian thêm vào giữa những tình huống xúc động với sự dàn dựng đặc biệt thường bắt đầu với một bài hát nhạc nhẹ nổi tiếng.
Nếu bạn tìm thấy một bộ phim tiến gần đến tiêu chuẩn hai giờ đồng hồ, tác phẩm đó tốt hơn nên trình diện một nhóm nhân vật hoặc vật lộn với các vấn đề phức tạp – nếu không bạn sẽ nhận ra các khán giả bị lệch hướng và tự hỏi khi nào thì những kẻ ngốc này sẽ thừa nhận họ yêu nhau.
Tâm lý ly kỳ: 120 phút
Một phim tâm lý ly kỳ là một phim kinh dị không có tất cả những vụ đổ máu và thêm vào những vấn đề rộng hơn (được cho là) của thế giới thực và những điều bí ẩn thay cho những quái vật.
Trong khi những bộ phim đó thường đi theo gần như chính xác cùng một cấu trúc và những ý tưởng rất phức tạp để diễn tả và giải thích cho khán giả. Đó là thứ điển hình lấp đầy nửa giờ thêm vào. Bất kỳ xuất phẩm nào ngắn hơn nghĩa là bạn đang tiết kiệm nhân vật, cảnh hành động, hay – tệ nhất – những ý tưởng ban đầu. Nếu dài hơn thì bộ phim nên phức tạp như mê cung và có thể dựa trên một câu chuyện có thật.
Phim sử thi hư cấu / khoa học giả tưởng: 150 phút
Một phim hư cấu khoa học giả tưởng hay có cấu trúc của một thể loại phim khác và được đặt trong một thế giới hoàn toàn khác. Thời gian cộng thêm của những phim này hiếm khi để đi sâu vào phát triển nhân vật hay tiến triển câu chuyện và thay vào đó tiến đến nghiên cứu thực tại thay thế và giải thích những quy luật của nó với khán giả (cũng như với một nhân vật trong phim).
Đôi khi, những tác phẩm đã chỉnh sửa có xu hướng bao gồm phần kể chuyện dày đặc hơn những phim vốn được viết kịch bản cho trình chiếu, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Ngắn hơn 150 phút và khán giả của bạn cảm thấy bị lừa; dài hơn thì tên bạn tốt hơn nên là Jackson hay Cameron.
Alan Arkin trong phim Little Miss Sunshine [Ảnh: Fox Searchlight]
Phim hành động phong cách Michael Bay: 150 phút
Michael Bay làm phim hành động khác với bất kỳ ai trên thế giới. Ông không có vẻ thích cấu trúc ba phần cho lắm. Thay vào đó, phim của ông hầu hết diễn ra với một kết cấu năm phần theo Shakespeare. Chỉ khi bạn nghĩ một phim của Michael Bay đã hết – trên dưới chuẩn 90 phút – thì một sự phát triển cốt truyện ứng biến dẫn đến tăng thêm phần thứ tư và đưa bộ phim vào một hướng hết sức mới. Michael Bay sử dụng tất cả khoảng thời gian cộng thêm này không phải để kể chuyện, mà để phá hủy những địa điểm thêm vào, thường ở một đất nước hoàn toàn khác.
Phim hành động kiểu Luc Besson: 90 phút
Đối lập với phong cách làm phim của Michael Bay, những tác phẩm kiểu Luc Besson có khuynh hướng dồn dập, bất ngờ, lướt qua. Phim giới thiệu với chúng ta một nhân vật – thường là một tài xế / sát thủ / điệp viên / cảnh sát tầm cỡ thế giới (hoặc, đôi khi, tất cả các yếu tố trên) – và sau đó có người gây hiềm khích với anh ta. Rồi anh trốn chạy họ hoặc đuổi theo họ đến khoảng 90 phút theo chuẩn. Những xuất phẩm này hiếm khi có một khoảnh khắc lãng phí trên màn ảnh. Nếu phim của bạn có nhân vật chính thứ hai – như loạt phim The Fast and the Furious – thêm 15 phút nữa để phát triển họ; nếu không, đi hết 90 phút nghĩa là bạn làm chậm quá nhiều hoặc khiến cho khán giả kiệt sức.
Phim độc lập: 120 phút
Các phim độc lập được cho là những phim với kinh phí thấp và một dàn diễn viên nổi tiếng. Hãy nghĩ đến Little Miss Sunshine. Thường có rất ít tính độc lập ở những phim này, nhưng các bộ phim có khuynh hướng chế nhạo các lề lối xã hội và tạo cảm giác khác với nhiều phim hạng A khó hiểu điển hình của các hãng phim quen thuộc. Một phim độc lập hay không bao giờ vượt quá hai giờ; bất cứ bộ phim nào dài hơn thường sa lầy vào sự khoe khoang.
Dịch: © Trúc Linh @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Film.com