Một bom tấn đầy kịch tính, hài hước đến giật mình — phỏng theo tác phẩm
Vineland
của Thomas Pynchon — có thể là bộ phim được đánh giá cao nhất thập kỷ.
Những bài đánh giá năm sao nhan nhản, cũng như luôn nghe cái từ “kiệt
tác”.

Leonardo DiCaprio vào vai một cựu chiến binh cách mạng, sống ẩn dật
dưới cái tên “Bob Ferguson” nuôi dạy cô con gái tuổi teen Willa (Chase
Infiniti)
|
Đối với Paul Thomas Anderson, người đã tạo nên một số bộ phim hay nhất thế kỷ này —
There Will Be Blood (2007),
The Master (2012) và
Phantom Thread (2017),
One Battle hoàn thành trọn vẹn lời hứa mà anh đã thể hiện lần đầu khi là một đạo diễn 26 tuổi đầy triển vọng với
Boogie Nights năm 1997.
Được sản xuất với kinh phí nghe nói ít nhất là 130 triệu đôla,
One Battle
chứng kiến Leonardo DiCaprio vào vai một cựu chiến binh cách mạng, sống
ẩn dật dưới cái tên “Bob Ferguson” trong khi nuôi dạy cô con gái tuổi
teen Willa (do Chase Infiniti thủ vai). Kẻ thù cũ Steven Lockjaw (Sean
Penn), một đại tá quân đội méo mó, cắm cảu với chủ nghĩa dân tộc da
trắng cuồng tín và ám ảnh tình dục người mẹ da đen của Willa (Teyona
Taylor), bước vào.

Kẻ thù cũ Steven Lockjaw (Sean Penn), một đại tá quân đội méo mó, cắm cảu với chủ nghĩa dân tộc da trắng cuồng tín
|
Trong một năm mà một số bộ phim nổi tiếng, từ
Sinners đến
Eddington đến
Superman, tìm cách khám phá bầu không khí chính trị bất ổn ở Mỹ — với mức độ tinh tế khác nhau và mức độ thành công khác nhau —
One Battle
nổi bật vì sự thẳng thắn và thông điệp mạnh mẽ. Thế nào đấy, bộ phim là
cả tá thứ cùng một lúc: châm biếm hài hước ồn ào; hành động ly kỳ;
chính kịch dịu dàng về cha và con gái. Các bài đánh giá đều nhất trí
nồng nhiệt như vậy là minh chứng cho thấy bộ phim đã kết hợp những cảm
xúc dường như khác biệt này tốt thế nào. Chỉ còn một câu hỏi: liệu có ai
thực sự sẽ xem không?
Trong phần lớn những tháng qua, sự hoài nghi về việc liệu
One Battle
có thể thu hồi được kinh phí bom tấn hay không đã lan rộng. Anderson
luôn truyền cảm hứng cho một lượng người hâm mộ trung thành, gần như
cuồng nhiệt, nhưng chưa bao giờ có được lượng người hâm mộ chính thống
như Nolan hay Tarantino. (
There Will Be Blood, bộ phim lớn nhất của anh cho đến nay, thu về hơn 76 triệu đôla một chút).

ám ảnh tình dục người mẹ da đen của Willa (Teyona Taylor)
|
.Sự tham gia của DiCaprio trong
One Battle chắc chắn là một điểm nhấn, nhưng vẫn chưa rõ ở mức độ nào. Kể từ khi thắng giải Oscar năm 2016, ngôi sao của
The Revenant chỉ tham gia diễn xuất ba phim: một phim ăn khách (
Once Upon a Time… in Hollywood), một phim thương mại thất bại (
Killers of the Flower Moon) và một phim Netflix (
Don’t Look Up).
Có ý kiến phổ biến cho rằng hãng phim đứng sau
One Battle,
Warner Bros, đơn giản là không biết cách tiếp thị bộ phim tông điệu kỳ
lạ này. Công bằng mà nói, chẳng phải nhiệm vụ dễ dàng gì: bộ phim quá
hài hước và khác thường để được coi là phim ly kỳ, quá đen tối và nặng
nề để được coi là phim hài. Ngay cả trong những khoảnh khắc ngớ ngẩn và
phóng khoáng nhất, sự hài hước, ở chừng mực nào đó, cũng được xem là
nghiêm túc. (Ví dụ, giáo phái dân tộc chủ nghĩa da trắng trong phim được
gọi là “Câu lạc bộ Phiêu lưu Giáng sinh” — rõ ràng là lố bịch, đúng
vậy, nhưng lại gợi lên sự ngớ ngẩn mang tính hoa mỹ của các thuật ngữ
phát xít thực sự, từ Grand Dragons của KKK, đến các nhóm cực hữu hiện
đại như Proud Boys, một cái tên phái sinh kiểu lập lờ từ Aladdin của
Disney.)

Bộ phim quá hài hước và khác thường để được coi là phim ly kỳ
|
Đây cũng là một bộ phim hướng đến đối tượng khán giả trưởng thành. Trong
một sai lầm quảng bá lớn nhất, Warner Bros đã ký thỏa thuận với trò
chơi điện tử nổi tiếng Fortnite, cho phép người chơi — phần lớn là trẻ
em và thanh thiếu niên — sử dụng các nhân vật trong
One Battle
làm avatar. Cách gắn kết không ai ngờ tới này đã bị chế giễu cùng khắp,
nhưng có lẽ cũng phơi bày sự hoang mang của hãng phim trước sản phẩm của
chính mình. Duy có điều họ không ngờ tới — ít ai ngờ tới — là các bài
đánh giá lại tích cực đến vậy.
Ở mức độ nào đó, việc
One Battle
có kiếm được tiền hay không không quan trọng: bộ phim đã được thực hiện
mà không thỏa hiệp về mặt nghệ thuật. Nó tồn tại, và bản thân điều đó
đã là một chiến thắng. Nếu nó tiếp tục càn quét Oscar, như một số người
đang dự đoán – đặc biệt là Penn đang được nhắc đến như ứng cử viên hàng
đầu cho hạng mục nam diễn viên phụ xuất sắc nhất – thì có thể các giám
đốc điều hành hãng phim sẽ coi đó là một khoản tiền được chi tiêu xứng
đáng, bất chấp doanh thu phòng vé.

quá đen tối và nặng nề để được coi là phim hài
|
Thành công của những bộ phim gần đây như phim thời kỳ lịch sử kinh dị về ma cà rồng
Sinners của Ryan Coogler, hay phim kinh dị dang tay
Weapons của Zach Cregger, đã cung cấp bằng chứng rõ ràng cho khả năng tồn tại của việc làm phim nguyên tác;
One Battle sẽ không phải là đỉnh cao của những bộ phim kiểu này.
Tuy
nhiên, bộ phim chìm hay nổi sẽ rất quan trọng ở một khía cạnh. Nó liên
quan đến mục đích của phê bình phim, vào thời điểm phê bình truyền thống
đang gặp khó khăn về văn hóa. Bao năm rồi giới phê bình không đồng lòng
ủng hộ một bộ phim mới nào như thế này: nhưng có nghĩa lý gì nếu khán
giả vẫn không muốn tin tưởng họ? Nếu khán giả không muốn thử sức với một
bộ phim bom tấn hành động, tốn kém có mặt một ngôi sao cực kỳ nổi
tiếng, bất chấp những lời khen ngợi không ngớt và chắc như đinh đóng cột
thì sao? Nói dễ nghe thì đó là khoảnh khắc mất mặt. Còn nói khó nghe
thì đó là dấu hiệu cho thấy chúng ta đã vượt qua điểm không thể quay đầu.

Leonardo DiCaprio và Paul Thomas Anderson trên trường quay
|
Dù đã tính đến việc internet có sở thích phóng đại và sự dè dặt cần
thiết trước một bộ phim được khuyên nên xem kịch liệt đến thế, rốt cuộc
One Battle After Another
vẫn là một bộ phim đáng được càng nhiều người xem càng tốt — và xem
trên màn ảnh rộng. Còn có được vậy hay không lại là chuyện khác.
One Battle After Another khởi chiếu ở Việt Nam ngày 26 tháng 9 với tựa
Trận chiến sau trận chiến.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Independent