Khi nhà văn người Indonesia Jesse Q Sutanto đạt được thỏa thuận xuất bản cuốn tiểu thuyết của cô, Dial A for Aunties, cô không nghĩ Netflix ngay lập tức tiếp cận cô cho bản quyền làm phim.
Nhà văn sống ở Jakarta này miêu tả tác phẩm đầu tay của cô là ‘
Crazy Rich Asians kết hợp
Weekend at Bernies’.
Tiểu thuyết đầu tay của Sutanto (phải) sẽ được Netflix chuyển thể thành phim
|
Cô nói rằng câu chuyện — về một người chụp ảnh cưới lỡ tay giết chết
đối phương hẹn hò chưa biết mặt (blind date) của mình và sau đó giấu xác trong một
đám cưới — đến thật đúng lúc.
“Mọi người đều cần được giải khuây
khi bị phong tỏa trong nhà tránh dịch. Cốt truyện quá đỉnh. Câu chuyện quá đỉnh,
và sự quái gở về một xác chết và một đám cưới lớn là sự thoát ly
thực tại tuyệt vời. Đám cưới Trung Quốc-Indonesia rất khủng, có thể
có trung bình 2.000 khách — nhân vật nữ chính của tôi phải giấu cái xác
với sự giúp đỡ của mẹ và dì cô ấy.”
Sutanto sẽ điều hành sản xuất bộ phim, do Nahnatchka Khan đạo diễn, người đã thực hiện
Fresh off the Boat, phim bộ truyền hình về những người nhập cư Đài Loan thích nghi với cuộc sống ở Mỹ.
Nhưng cô tin rằng sẽ không có hợp đồng làm phim này “nếu không có sự thành công của
Crazy Rich Asians.”
Crazy Rich Asians, dựa trên tiểu thuyết của Kevin Kwan, là phim
bom tấn đầu tiên của Mỹ có dàn diễn viên toàn châu Á. Nó kiếm được gần
200 triệu bảng trên toàn thế giới.
Bám sát gót thành công đó là chiến thắng lịch sử cho bộ phim
Parasite của Hàn Quốc, được vinh danh phim hay nhất tại lễ trao giải Oscar đầu năm 2020.
Vậy có phải quyền lực văn hóa rốt cuộc chuyển dịch về phương Đông không?
“Rất
nhiều vấn đề đang dồn chung lại thành một cơn bão hoàn hảo vào năm
2020,” Mike Goodridge, giám đốc nghệ thuật của Giải thưởng và Liên hoan
phim quốc tế Macao, tổ chức lần thứ năm vào tháng 12/2020, giải thích.
“Trung
Quốc hiện chính thức là thị trường điện ảnh lớn nhất thế giới — có 1,3
tỉ người ở đó và ăn đứt thị trường Mỹ nếu so sánh. Bạn sắp thấy những bộ
phim thành công khủng xuất phát từ Trung Quốc — những bộ phim chỉ riêng
ở Trung Quốc thôi đã kiếm được 1 tỉ đôla rồi.”
Sắp thấy những bộ phim thành công khủng xuất phát từ Trung Quốc —
những bộ phim chỉ riêng ở Trung Quốc thôi đã kiếm được 1 tỉ đôla rồi
|
‘Cởi mở hơn với phụ đề’“Nhưng cũng có một sự thay đổi
lớn. Trước đây, chúng ta đã từng chấp nhận thứ mà bạn có thể gọi là chủ
nghĩa đế quốc văn hóa Mỹ — tất cả chúng ta đều quen chờ đợi phim bom tấn mới của Hollywood. Họ làm phim và chiếu khắp thế
giới.
“Nhưng các dịch vụ phát trực tuyến như Netflix và Amazon
đang hướng tới việc thu hút người thuê bao ở từng quốc gia. Bạn không
thể cứ ném phim Marvel vào những khán giả đó — bạn phải làm phim và chương trình truyền hình địa
phương. Họ muốn thấy câu chuyện của họ. Và vì vậy các công ty Mỹ này
đang đổ tiền vào sáng tạo nội dung ở khắp châu Á, gồm cả một trung tâm ở
Singapore.”
Goodridge cho rằng khả năng cao sẽ có một thắng lợi càn quét nữa từ châu Á.
“Sự
chuyển dịch này trùng hợp với đại dịch. Chúng ta không thấy nhiều phim
Hollywood, vì chúng đã bị hoãn, thế nên người xem ở nhà tập trung rất
nhiều vào truyền hình hoặc phim hay bằng tiếng nước ngoài mà trước
giờ chúng ta chưa từng xem,” anh nói, thêm rằng: “Chúng ta cởi mở hơn
với phụ đề.”
Constance Wu (phải) và Awkwafina trong Crazy Rich Asians (2018), phim bom tấn đầu tiên của Mỹ có dàn diễn viên toàn châu Á
|
Hàn Quốc, nơi có ngành công nghiệp âm nhạc đã xuất khẩu thành công các
nghệ sĩ Kpop như BTS đến với người hâm mộ trên toàn thế giới, đang ở tuyến đầu để tận dụng thời cơ, sau thành công của
Parasite, bộ phim không nói tiếng Anh đầu tiên thắng giải cao nhất tại Giải thưởng Viện Hàn lâm.
Darcy
Paquet, người dịch phụ đề cho
Parasite và là nhà sáng lập trang
koreanfilm.org, đã giúp tổ chức Liên hoan phim Hàn Quốc London năm 2020,
khai mạc vào ngày 29 tháng 10 với phim
Pawn rất ăn khách ở Hàn Quốc.
Thành công toàn cầu của
Parasite có nghĩa là hai bộ phim ngắn đưa đạo diễn Bong Joon Ho nổi tiếng ở quê nhà Hàn Quốc —
Incoherence năm 1994 và
Influencer năm 2004 — lên hàng đầu ở sự kiện này.
“Tất
nhiên, mọi thứ Bong Joon Ho làm ra giờ sẽ thu hút sự chú ý của toàn thế
giới,” Paquet dự đoán. “Chính phong cách của Bong đã cho phép anh tiếp
cận lượng khán giả khổng lồ như vậy — nhưng các đạo diễn Hàn Quốc khác,
như Park Chan Wook, có lượng người theo dõi quốc tế ngày càng tăng.
Parasite phiên bản đen trắng phát hành ở Anh
|
“Hàn Quốc có tỷ lệ người xem phim tính trên đầu người cao nhất thế giới.
Đó là một xã hội thực sự yêu thích điện ảnh và cách kể chuyện của họ
rất tinh tế. Chúng ta có thể mong đợi những bộ phim ấn tượng khác của
Hàn Quốc sẽ tạo ảnh hưởng — và giờ đây, khán giả phương Tây có thể sẵn
sàng chấp nhận chúng hơn.”
Những bộ phim như vậy đang tập trung vào những giá trị văn hóa có thể là xa lạ với khán giả phương Tây.
“Có
sự đề cao gia đình — và phần của một cá nhân trong gia đình là
một phần quan trọng trong cách liên hệ với nhân vật,” Paquet nói. “Chắc
chắn ở Hàn Quốc — cũng như ở Nhật Bản và Trung Quốc — giáo dục, khoa học
và công nghệ thực sự được coi trọng, và điều đó được thể hiện trong
các bộ phim,” cô nói thêm. “Và ít châm biếm hơn nhiều so với những câu
chuyện của Hollywood — cảm xúc trong câu chuyện của họ được thể hiện rất
trực tiếp và có thể rất mãnh liệt.”
Nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng xuất khẩu thành công các giá trị văn hóa tới khán giả phương Tây.
The Farewell của Lulu Wang có sức hấp dẫn đại chúng
|
Mike Goodridge nói: “Ở Trung Quốc, cốt truyện rất rõ ràng.
Chúng tuân theo các quy tắc xã hội: nếu bạn giết người — bất kể hoàn
cảnh nào — bạn sẽ phải đền tội. Nếu bạn đã quen với kiểu kể chuyện của
Hollywood, bạn xem và nghĩ, ‘không đời nào họ phải ở tù!’ Các giá trị
đạo đức trong phim Hollywood được chiêm nghiệm nhiều hơn.”
Và có thể có sự hiểu lầm nhau. Goodridge chỉ ra rằng “
Crazy Rich Asians bị xịt ở Trung Quốc.”
Tuy nhiên, trước sự thành công của
Crazy Rich Asians ở những nơi khác, cũng như sức hấp dẫn đại chúng của những bộ phim như
The Farewell của Lulu Wang, xem ra Hollywood đã chịu tin rằng những câu chuyện của người Mỹ gốc Á có tiềm năng đến với nhiều khán giả hơn.
Gần đây có thông báo Sandra Oh của
Killing Eve
và Awkwafina sẽ đóng vai chính trong một bộ phim hài của Netflix về các
chị em trong thời chiến tranh, trong khi Adele Lim — đồng biên kịch
Crazy Rich Asians — sẽ hợp tác với nhà sản xuất kiêm đạo diễn người Nhật Hikari trong bộ phim lãng mạn
Lost for Words của Richard Curtis.
Lim cũng đã đồng biên kịch phim hoạt hình mới của Disney,
Raya and the Last Dragon, sử dụng giọng nói của Awkwafina và Kelly Marie Tran.
Kelly Marie Tran (phải) lồng tiếng cho nhân vật chính Raya
|
Nhưng liệu châu Á có cần Hollywood nữa không?
“Ví dụ, Việt Nam có
100 triệu dân, và giống như Hàn Quốc, Đài Loan và New Zealand, họ đã xử
lý tốt cuộc khủng hoảng Covid-19,” người Mỹ gốc Việt Anderson Le nói.
Anderson
Le là giám đốc nghệ thuật của Liên hoan phim quốc tế Hawaii diễn ra
tháng 12/2020, và đồng sáng lập hãng phim East, chuyên làm những câu
chuyện Việt Nam và Đông Nam Á.
“Một nửa dân số dưới 40 tuổi,” ông
giải thích. “Các rạp chiếu phim mở cửa, doanh thu bán vé tốt, và vì
không có phim cạnh tranh nào đến từ Hollywood, khán giả đang xem một số
phim địa phương hay thực sự. Tôi nghĩ những quốc gia như Việt Nam, Trung
Quốc và Hàn Quốc thậm chí không cần nghĩ đến Mỹ lúc này. Họ giống ngành
công nghiệp điện ảnh Bollywood ở Ấn Độ, ở chỗ trước tiên họ muốn tiếp
cận với chính họ. Bất kỳ thành công nào khác ở nơi khác chỉ là phần lãi thêm
đối với họ.”
Nhưng Le đồng ý rằng nơi mà châu Á muốn tạo ấn tượng
là tại lễ trao giải Oscar — nắm lấy chứng thực văn hóa mà một giải
thưởng Hollywood trao cho một bộ phim cây nhà lá vườn.
Nomadland, phim chính kịch của nhà làm phim gốc Trung Quốc Chloe
Zhao, đã thắng giải thưởng cao nhất tại Liên hoan phim Venice 2020 và
được đánh cược cho vinh quang Oscar
|
Và năm 2021, miễn là Giải thưởng Viện Hàn lâm thực sự diễn ra, châu Á một lần nữa sẽ có phần đáng kể.
Nomadland,
với Frances McDormand đóng chính, là bộ phim được yêu thích nhất hiện
nay cho danh hiệu phim hay nhất. Bộ phim lấy bối cảnh hoàn toàn ở Mỹ —
nhưng người làm ra nó, Chloe Zhao, có thể trở thành người phụ nữ thứ hai
thắng giải Đạo diễn xuất sắc nhất, lại sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: BBC