Snoopy và những người bạn vẫn là một lực lượng đầy quyền uy toàn cầu,
đem về hơn 100 triệu đôla mỗi năm cho Iconix – công ty phát triển thương
hiệu liên doanh với những người thừa kế Schultz năm 2010.
Tại Mỹ, tập phim đặc biệt mừng 50 năm
A Charlie Brown Christmas chiếu trên đài ABC đã thu hút lượng khán giả tầm 18-49 tuổi đông hơn cả những chương trình thời thượng như
The X Factor và
Survivor, và các nhân vật xuất hiện khắp nơi từ quảng cáo của công ty bảo hiểm MetLife cho tới thiệp của Hallmark.
Đặc biệt là chú chó săn thỏ giàu tình cảm xuất hiện khắp nơi, bánh quy
Snoopy ở Mỹ Latinh, kem đánh răng Snoopy ở Trung Quốc, khăn choàng cổ
bằng lụa cao cấp tại Đức, ở Anh thì có trang phục thể thao thời trang và
đu quay bay hình Snoopy trong Universal Studios Nhật Bản.
Ở Hollywood các nhân vật cũng có một lực lượng hâm mộ hùng hậu – Paul Feig, đạo diễn
Bridesmaids và phim sắp tới là
Ghostbusters, vốn là người hâm mộ cuồng nhiệt
Peanuts, tham gia với vai trò nhà sản xuất; hay nhà soạn nhạc cho
Frozen Christophe Beck viết phổ nhạc và Martino cho biết ông đã chọn được những nhạc sĩ đương đại có hứng thú sáng tác nhạc cho phim.
“Thương
hiệu này làm kinh ngạc khán giả trên 30 tuổi,” Giám đốc đièu hành
Iconix Neil Cole cho biết. “Nhưng tôi có một đứa con gái 9 tuổi. Nếu
chúng tôi không khiến con bé thích bộ phim, thì năm năm tới đây có vẻ sẽ
chẳng khá khẩm gì đâu.”
Một phim điện ảnh
Peanuts dựng
bằng vi tính có vẻ là một đề xuất kinh doanh khó cưỡng, nhưng gia đình
Schulz, nắm 20% cổ phần thương hiệu và độc quyền làm phim điện ảnh, đã
từ chối ý tưởng này nhiều năm.
Họa sĩ Charles M. Schulz
“Chúng tôi luôn cảm thấy nguy cơ thực hiện một phim điện ảnh và rồi làm
dở tệ thì không còn xứng đáng với tiềm năng đó nữa,” Craig nói. “Nhưng
mọi hãng phim đều đến gõ cửa chúng tôi.”
Nhà Schulz có lý do
chính đáng để lo lắng, vì những phiên bản mới của các phim hoạt hình cũ
đều gây thất vọng, vì khán giả và các nhà phê bình đều từ chối nỗ lực
hiện đại hóa các nhân vật yêu thích của họ. Khán giả đã bỏ qua phiên bản
hoạt hình và người đóng của
Rocky and Bullwinkle năm 2000, còn các nhà phê bình thì chê phim
Garfield (2004) vẽ bằng đồ họa vi tính vô hồn.
Nhưng
đây là Martino, dẫn dắt một đội ngũ của công ty Blue Sky đặt tại
Connecticut và đã có kinh nghiệm duyệt qua một số ý tưởng đôi khi cũng
cạnh tranh về việc dung hòa giữa tính phù hợp với hiện đại và trung
thành với nguyên tác.
“Đó là vấn đề bảo tồn một di sản có lịch sử
hoành tráng mà không phá hỏng nó,” Martino nói. “Chúng tôi thấy rằng
trẻ em ngày nay tiếp cận các nhân vật hoạt hình từ phim điện ảnh chiếu
rạp, nên đấy là cơ hội. Nhiệm vụ là truyền tải một trải nghiệm mà các
nhân vật không hề thay đổi, để chúng biến thành một màn trình diễn về
những điều tuyệt vời của chúng suốt 50 năm qua.”
Thử thách lớn nhất với Blue Sky đó là thẩm mỹ – tái hiện lại tính nhân
văn ấm áp trong tác phẩm của Schulz bằng phương tiện kỹ thuật số.
Martino cho biết ông và các họa sĩ đã đến Santa Rosa để nghiên cứu các
bản thảo truyện tranh gốc của Schulz và xem đoạn phim ngài họa sĩ đang
vẽ. Martino còn thăm ngôi nhà thuở nhỏ của Schulz tại St. Paul, bang
Minnesota, ghi chú về những cây bạch dương và những ngôi nhà có bậc tam
cấp bằng xi măng tạo nên thế giới trong các mẩu truyện tranh.
“Có
vẻ hơi cổ xưa, nhưng trong thế giới hoạt hình thời nay thì đó là một
cảm giác hoàn toàn mới mẻ,” Martino nói. “Chúng tôi không cố gắng làm
như thật hay chuyển động để khán giả tin rằng các nhân vật là người. Đây
là một bảng màu khác. Và là tác phẩm phức tạp nhất, khi phải đưa một
thứ trông quá đơn giản như vậy lên màn ảnh. Tôi muốn tìm ra nét bút đó,
nét vẽ ngọ nguậy nụ cười của Charlie Brown.”
Trong phim vẫn còn
máy đánh chữ và điện thoại quay số, và quầy tư vấn tâm lý của Lucy vẫn
tốn một đồng 5 cent. Giống trong loạt phim đặc biệt trên truyền hình,
bọn trẻ con do các diễn viên nhí lồng tiếng, không phải các ngôi sao đã
trưởng thành, tiếng chiêm chiếp của Woodstock và tiếng khúc khích của
Snoopy lấy từ các bản thu âm được lưu trữ của Bill Melendez, họa sĩ đã
vẽ những tập phim truyền hình đặc biệt, và người lớn thì được thế hiện
bằng tiếng U-U của kèn trombone. Và theo hướng trong truyện tranh, thì
góc quay là từ góc nhìn của một đứa bé cao tầm 1 mét.
Quầy tư vấn tâm lý của "bác sĩ" Lucy
“Tóm lại là như Jill em gái tôi nói,” Craig cho biết. “Jill nói chuyện
với bố tôi vài ngày trước khi ông qua đời, và ông ấy nhắc rằng, “Bố hy
vọng mọi người nhớ tới bố.” Ông ấy luôn có cảm tưởng rằng một điều gì đó
sẽ không vĩ đại nếu nó không thể bền vững 100 năm.”
Dịch: © Thái Hiền @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Los Angeles Times