Bình luận phim

Seth Rogen – người hùng nửa vời trong The Green Hornet

23/02/2011

Ý tưởng của Seth Rogen rằng The Green Hornet kích thích mạnh cộng đồng hâm mộ nam giới thật tức cười, vì 20/50 tôn chỉ chính thức của cộng đồng này cũng bao gồm nhiệm vụ phản đối Michael Keaton vào vai Batman và Robert Downey Jr. vào vai Iron Man (sau nghĩ lại thì họ ủng hộ vai Iron Man của Robert Downey Jr.). Tuy nhiên với sự phục hưng của các phim chuyển thể từ truyện tranh trước đó, phiên bản Hornet mới này, với Seth Rogen đóng vai Britt Reid trong một bộ phim do Michael Gondry đạo diễn, có vẻ rất hứa hẹn.

Dành cho những ai không rõ về cuốn truyện tranh, The Green Hornet khởi đầu trong loạt chương trình phát thanh vào những năm 1930. Ban ngày, anh là Britt Reid, chủ một tờ báo, còn khi đêm đến, anh là Hornet, người hùng đeo mặt nạ không có sức mạnh siêu nhiên, thỉnh thoảng khuất phục những kẻ lừa gạt bằng nắm đấm, và thường xuyên hơn là bằng khẩu súng gas của anh – điều mà Jules Feiffer miêu tả trong cuốn sách của ông, The Great Comic Book Heroes như một kiểu chiến tranh hóa học không làm chết người của quý ông giàu có. (Feiffer không thể nói rõ là “kiểu của quý ông da trắng giàu có”.) Kato, người phụ tá đáng tin cậy của Hornet, thực hiện phần lớn những công việc bất chính bạc bẽo, trong đó có việc làm tài xế cho Reid cả lúc là người thường lẫn khi mang mặt nạ. Sau đó, vào những năm 1960, nhà sản xuất William Dozier – người khiến những múi cơ bụng không rõ của Adam West và giọng nói thánh thót của Burt Ward trong phim truyền hình Batman trở thành bất tử – đã chuyển The Green Hornet thành loạt phim truyền hình cực kỳ đặc sắc tương tự; vóc dáng nhà võ và sức hút ngôi sao điện ảnh của Lý Tiểu Long trong vai Kato đã khiến loạt phim ngắn trở thành huyền thoại.

Van Williams và Lý Tiểu Long trong phim truyền hình The Green Hornet

Mặc dù lần lặp lại mới nhất kịch bản do Rogen viết này là cược bài, có cảm giác dường như anh cố làm nên chuyện từ một dòng ghi chú cuối trang. Ngay cả loạt phim mới của NBC The Cape cũng thành công trong thể loại siêu người hùng hơn phần Hornet này, thăm lại bộ truyện tranh một cách trìu mến trong khi vẫn giữ được niềm tin thuần khiết của trẻ con. Thật đáng tiếc, Hornet có vẻ là một bộ phim trong đó mọi người tham gia với ý nghĩ họ thông minh hơn – và quá điềm tĩnh không thể mang theo sự phấn khích trẻ thơ đó.

Vấn đề chính là các nhân vật mà Rogen viết cho chính anh thể hiện thường không hiểu rõ bản thân mình nhiều như anh nghĩ, ngay cả khi buộc phải nhận xét về môi trường xung quanh họ. Trong Pineapple Express, mục đích duy nhất của anh là đưa ra lời phán xét về thế giới bằng chất giọng ễnh ương của tên nghiện ma túy do anh thủ vai. Sự xuất hiện dày đặc của anh trong Hornet thú vị hơn nhiều so với bản thân kịch bản: kịch bản của anh và đồng tác giả kịch bản Evan Goldberg khởi đầu bằng vụ ám sát cha của Britt – ông chủ tờ báo tâm huyết (Tom Wilkinson) và dẫn tới một cuộc chiến giữa các băng nhóm ở Los Angeles, được giới truyền thông đổ thêm dầu vào lửa, đặc biệt là tờ báo của gia đình Reid The Daily Sentinel, dưới sự kiểm soát lươn lẹo của Britt.

Rogen và Goldberg kết hợp tài tình các chi tiết trong loạt truyện tranh The Nightly News của Jonathan Hickman và The Warriors của Walter Hills thành phức hợp. Hornet trở nên kỳ cục như thế – một bộ phim thú vị để miêu tả hơn là xem. Các nhà làm phim hiểu rõ bất kỳ sự háo hức nào xảy ra đối với Hornet chỉ là do loạt phim hồi thập niên 1960 – và chủ yếu vì nhân vật Kato của Lý Tiểu Long và kết thúc bóng bẩy huy hoàng trên chiếc Black Beauty, mẫu xe năm 1965 của hãng Chrysler Imperial mà Kato lái. Vì thế Kato (Châu Kiệt Luân) tỏ ra có năng lực hơn Reid trên mọi phương diện, từ việc để lại tách cappuccino sủi bọt tới thợ máy ô tô, rồi cuối cùng thiết kế và tạo ra Black Beauty. Thắt nút là Kato là sư phụ, mặc dù Reid nghĩ anh ta tài giỏi.

Seth Rogen và Châu Kiệt Luân trong phiên bản The Green Hornet mới

Trên tất cả những điều đó, giữa Rogen và Châu Kiệt Luân không mấy ăn ý, một phần vì thực tế khi màn cãi vặt giữa anh em với nhau của Reid và Kato biến thành trận ẩu đả, bạn sẽ nghĩ đến cái phát tay thân tình giữa Rogen và James Franco ấn tượng ra sao trong Pineapple Express. Bạn cũng sẽ nhớ tới Express khi trận chiến Hornet lên tới cao trào; một cách khôn ngoan Express đã ấn định ấn tượng về Rogen trong một pha hành động mang chất hài, giờ anh không thể được coi là nghiêm túc trong một tác phẩm tương tự.

Nhằm lái mình ra khỏi lối kể chuyện không sức hút, Gondry để mắt vào việc tổ chức vũ đạo. Ông quay chiếc Black Beauty đầy âu yếm, như thể ông tốn hàng giờ đồng hồ lắp ráp phiên bản mẫu Aurora.

Vì tất cả các nhân vật xuất hiện trong những cảnh hài, nên họ không để lại ấn tượng gì nhiều. Khi Cameron Diaz vội vàng thở không ra hơi nửa giờ đồng hồ trong phim, như thể ai đó vừa nhớ ra rằng bộ phim cần có một người phụ nữ. Và khi Christoph Waltz, trong vai anh chàng xấu tính, ghen tị, nhỏ nhen Chudnofsky, không được thuê làm diễn viên, sự ngọt ngào của anh biến thành khinh miệt. Rogen không đẩy cuộc chơi được mấy. Nhân vật Britt Reid của anh khập khiễng với điệu bộ phất phơ.

Khi Lý Tiểu Long nhận vai diễn khách mời trong The Green Hornet, việc đó làm rõ phim ảnh là gì: một phác họa chưa hiện thực hóa. Một phác họa để ám chỉ một quan điểm. Các nhà làm phim cần thể hiện quan điểm của họ, điều mà kiểu phim này không bao giờ né tránh.

Dịch: © Xuân Hoa @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Movieline