Nobita hét vang tên Mèo Ú khi bàn tay tròn ủng như trái banh trắng mềm
mại tuột khỏi tay cậu, báo hiệu sẽ có một cuộc chia ly ngay từ trailer
chiếu sớm. Tình bạn của họ bị thử thách trong chuyến phiêu lưu vào vùng
đất băng giá, nhưng trước tiên đây cũng là thử thách cho tình bạn của
chính tôi.
Tôi, thuộc lứa 8x có tuổi thơ thường bị nhốt trong nhà khi cha mẹ đi
làm, ao ước có cánh cửa thần kỳ để đi đâu tùy thích, ước có tủ điện
thoại yêu cầu để có thêm ngày nghỉ học, ước bánh mì trí nhớ, thảm trải
bàn dọn sẵn món ăn. Những chuyến phiêu lưu trong chuyện dài có thể được
mang ra nhấm nhá đọc đi đọc lại và tưởng tượng nhập vai suốt cả mùa hè,
tôi bắt đầu yêu bơi lặn vì
Lâu đài dưới đáy biển - cuốn truyện
dài đầu tiên đến tay tôi thời 199x. Vì thế, những tập phim Doraemon ra
rạp bên Nhật hàng năm luôn được down HD, tút lại phụ đề và cất kỹ, kể cả
sau này CGV bắt đầu nhập về chiếu và tôi có đi xem rạp bao nhiêu lần đi
nữa. Folder đặc biệt này hoàn toàn thoát khỏi quy luật lưu trữ ổ cứng
nghiệt ngã: một phim về thì một phim phải ra đi.
Cảm xúc của tôi
trọn vẹn hơn nhờ những tập phim làm lại vẽ chau chuốt, âm nhạc du
dương, những câu chuyện nêm nếm, gia giảm vừa hài hước vừa cảm động như
Binh đoàn người sắt (2011) hay
Hòn đảo huyền bí (2012)... cho đến khi xuất hiện hai bản làm lại vô hồn liên tiếp
Pho tượng thần khổng lồ (2014) và
Những hiệp sĩ không gian
(2015). Tôi tự hỏi có phải do các nhà làm phim không tìm ra một công
thức nào an toàn cho phòng vé hơn là thêm những hiệu ứng laser chíu
chiu, hành động chiến đấu tít mù không điểm nhấn vào những câu chuyện cũ
để thu hút lứa trẻ con thời iPad và smartphone.
Tình cảm gia đình tràn ngập hồi ức khiến 'eiga' năm 2012 đến giờ vẫn là tập phim dài về Doraemon tôi yêu thích nhất
|
Thật may, khi tôi bắt đầu chán chường thì tập phim của năm ngoái
Nước Nhật thời nguyên thủy
đã vực lại những xô lệch do loay hoay về thị hiếu này. Rõ ràng vẫn có
thể có một câu chuyện đầy tình cảm, lời thoại và tình tiết lúc thì tinh
tế sâu sắc, lúc hài hước hồn nhiên trong nhịp phim nhanh kiểu hành động
để thế hệ khán giả nào cũng có phần quà của riêng mình. Chà, họ còn đầu
tư cả giàn nhạc giao hưởng thính phòng để hòa âm cho ca khúc lồng ghép
vào những đoạn chiến đấu cao trào thật đã tai!
Tôi cũng luôn ủng hộ một câu chuyện mới toanh, như
Viện bảo tàng bảo bối,
như đã rổn rảng háo hức với Nam cực tuyết trắng, những gương mặt bạn bè
xúng xính trong chiếc mũ lông... ngay từ khi được một cậu bạn cũng
"cuồng Mon" gửi poster nóng hổi qua BlackBerry Messenger hồi năm ngoái.
Thật thừa thãi nếu viết về một phim Doraemon mà sa đà vào tình tiết hay
câu chuyện, bởi nó luôn là một mô-típ nằm lòng: mở đầu hoặc là hình ảnh
đen tối, một giọng nói hắc ám vang lên hoặc một đòi hỏi "tai ương" nào
đó của Nobita kéo theo màn vòi vĩnh. Doraemon như thường lệ, hoặc chẳng
đặng đừng phải chiều bạn, hoặc với máu a dua sân si té ra là chẳng kém
ai, "húng" lên moi bảo bối ra sau khi bị nói kích. Và rồi nước Nhật bán
giấc mơ người hùng giải cứu thế giới qua chuyến phiêu lưu của năm người
bạn nhỏ.
Mấu chốt là những người lớn đứng sau câu chuyện này sẽ
"cài cắm" những lớp phim màu nhiệm nào để chạm vào cảm xúc của khán giả?
Có đấy! Những thắt nút có được nhờ trò đùa lắt léo của thời gian, ở đây
là 100.000 năm đằng đẵng. Chú voi PaoPao 'cute' phát hờn hẳn ai cũng
muốn nhận nuôi. Tình bạn được thể hiện nhẹ nhàng, tinh tế mà day dứt,
cảm động không thua gì hành trình tìm lại chiếc chuông đeo cổ tưởng như
là đồ bỏ của Doraemon trong
Viện bảo tàng bảo bối. Ca khúc chủ đề
Make My Heart của Ken Hirai, từng dòng ca từ như thay lời nhân vật, chìm đắm trong giai điệu ngọt ngào...
Chuyến phiêu lưu với người bạn thời thơ ấu của tôi lại được nối dài sau
niềm vui ở Nam cực. Để mỗi năm đến hẹn lại lên, nhóm "cuồng Mon" trong
những chiếc áo thun in hình Mèo Ú, cầm trong tay mô hình nhân vật, thả
mình vào hàng ghế cuối cùng trong rạp, đi một chuyến du hành hơn 90 phút
với cỗ máy thời gian.
© Hoàng Hà @Quaivatdienanh.com