Trong những hoàn cảnh thuận lợi nhất mà Hollywood còn có thể tự mãn và
hẹp hòi, nhưng thời gian vừa rồi rất là khó khăn ngay cả theo tiêu chuẩn
của Tinseltown.
Austin Butler cho biết đảm nhận vai Elvis giống như ‘trải nghiệm thoát xác’
|
Đánh giá qua hàng loạt trailer tung ra trong những tuần gần đây, mùa
giải năm nay ở xứ sở điện ảnh sẽ chỉ tập trung vào một thứ: phim tiểu
sử. Từ Madonna và Marilyn Monroe đến Elvis (và thậm chí cả Hillary
Rodham Clinton), thời của hàng đoàn hàng lũ phim có những ngôi sao lớn
đóng vai những ngôi sao lớn hơn — để đáp lại sự ái mộ của bạn.
Chuyện
Hollywood bám chặt tên tuổi toàn cầu có thể không hoàn toàn mới — Ben
Kingsley trong vai Gandhi, tình cờ phim đó sắp đạt sinh nhật lần thứ 40 —
nhưng quả tình họ đã tăng tốc trong những năm gần đây. Thay vì kể
chuyện về những nhân vật lịch sử cao quý, phim tiểu sử ngày nay thích
trình diễn như những nhạc kịch máy hát tự động được tôn vinh — ít nhất
là nếu những nỗ lực gần đây như
Rocketman và
Elvis vẫn cứ thế mà tiếp tục.
Ben Kingsley (phải) trong vai Gandhi và Martin Sheen trong vai phóng viên báo chí trong một cảnh phim tiểu sử Gandhi của Richard Attenborough
|
Tại sao Hollywood lại thích phim về người nổi tiếng? Đó có phải là dấu
hiệu của sự lo lắng về tình trạng hiện nay khi bị truyền hình bám sát
gót (và thu hút những ngôi sao lớn nhất của họ)? Câu trả lời có thể rất ư
tầm thường: những bộ phim này kiếm được tiền. Hãy xem
Bohemian Rhapsody.
Được thực hiện với kinh phí khiêm tốn 55 triệu đôla, bộ phim làm ra tận
900 triệu đôla. Một mức lợi nhuận khổng lồ 1.500% — cao hơn nhiều (tính
theo tỷ lệ phần trăm) so với phim siêu anh hùng nặng CGI trung bình.
Ngay cả
Judy của Rupert Goold (phim tiểu sử Judy Garland) cũng thu về gấp bốn lần kinh phí.
Những
lợi nhuận này sẽ không gây ngạc nhiên cho các nhà điều hành Hollywood,
những người từ lâu đã nhận ra rằng — khi nói đến việc tạo ra những bộ
phim có lãi — không gì rủi ro hơn là ý tưởng mới. Hãy xem những bộ phim
có doanh thu lớn nhất trong vài năm qua và bạn sẽ phải chật vật tìm ra
bộ phim nào được giới đam mê điện ảnh gọi là ‘IP nguyên tác’ — tức là
những phim không thuộc phim chuỗi hiện có hoặc phim ăn khách trước đó.
Suy cho cùng, can cớ gì phải mạo hiểm tiếp thị thứ gì đó chưa được kiểm
chứng khi bạn có thể làm một
Công viên kỷ Jura nữa?
Ana de Armas, vào vai Marilyn Monroe trong Blonde sắp tới, nói rằng đóng phim này là ‘trải nghiệm mãnh liệt nhất’ trong sự nghiệp của cô
|
Với hàng thập kỷ quyền lực ngôi sao, những người như Elvis và Madonna là
một trong số ít những thứ trên trái đất có thể đôi công với
Star Wars
khi nói đến sự công nhận thương hiệu. Thậm chí tốt hơn nếu họ cũng có
sức hút ở các thị trường quốc tế, với thị trường châu Á quan trọng hơn
hết hiện chiếm hơn một nửa doanh thu phòng vé toàn cầu.
Nhưng
phim tiểu sử không chỉ có ý nghĩa kinh doanh đối với các nhà sản xuất.
Mà là một cách khoe tài năng khá rõ ràng. Còn cách nào để một diễn viên
giành được giải thưởng của Viện Hàn lâm được tốt hơn là đóng vai một
biểu tượng mà khán giả đã quen thuộc, triển khai toàn lực diễn xuất
kiểu-Cumberbatch có thể quy tụ được trong quá trình này? Không khó nhận
ra sức hấp dẫn của việc đảm nhận những nhân vật mà khán giả đã có sẵn
mối liên hệ. Ana de Armas, vào vai Marilyn Monroe trong
Blonde sắp
tới, nói rằng đóng phim này là ‘trải nghiệm mãnh liệt nhất’ trong sự
nghiệp của cô còn Austin Butler cho biết đảm nhận vai Elvis giống như
‘trải nghiệm thoát xác’; thay vì nhấn mạnh tính nhân văn đằng sau tượng
đài văn hóa này, những bộ phim đó thường phục vụ cho việc thần thoại hóa
họ thì đúng hơn. Trong thời đại mà điện ảnh ở thế phụ thuộc vào những
người mới nổi và những người có ảnh hưởng trên TikTok, không có gì ngạc
nhiên khi Hollywood dường như muốn bám vào sự hào nhoáng của những người
nổi tiếng thời xưa.
Để nói về bản thân họ, những người thuộc hạng A có vô khối thời
gian. Madonna (trái) đã đích thân có mặt để giám sát quá trình tuyển
diễn viên cho bộ phim tiểu sử sắp tới của cô, đích thân chấp thuận chọn
Julia Garner (phải) cho vai chính
|
Vì để nói về bản thân họ, những ngôi sao hạng A có vô khối thời gian.
Chỉ cần đọc những cái tin nói rằng Madonna đã đích thân có mặt để giám
sát quá trình tuyển diễn viên cho bộ phim tiểu sử sắp tới của cô (đích
thân chấp thuận chọn Julia Garner của
Inventing Anna cho vai chính). Đây không phải là lần cuối cùng chúng ta nghe được những chuyện kiểu như vậy đâu.
Vậy
cơn sốt phim tiểu sử có vấn đề lớn gì? Đầu tiên, chúng không tạo ra
những bộ phim đáng nhớ. Hãy nghĩ xem: gần đây nhất bạn đã xem được phim
thực sự xuất sắc là phim nào? Hầu hết đều bắt đầu đủ hấp dẫn — ít nhất
là nếu trailer có gì đặc sắc — nhưng rốt cuộc toàn sa lầy bởi nhu cầu
làm cho có và áp lực tái tạo lại một cuộc đời vốn đã quá nổi tiếng.
Meryl Streep đã lấy Oscar Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất với vai Thatchter trong phim The Iron Lady, bộ phim tiểu sử Margaret Thatcher năm 2011, đúng như dự đoán
|
Người viết vẫn nhớ (với một chút bối rối khi nghĩ lại) mình đã phấn khích khi đi xem
The Iron Lady:
bộ phim tiểu sử Margaret Thatcher năm 2011. Với bao nhiêu là tranh cãi
nảy ra xung quanh bộ phim (các cuộc tấn công phủ đầu từ cả người hâm mộ
lẫn những người ghét Thatcher), kết quả cuối cùng rõ ràng không gây ấn
tượng — với điểm nhấn là kể một câu chuyện cảm động về chiến thắng của
bà Thatcher trước Đảng Bảo thủ già cỗi, khiến bộ phim có tính trịch
thượng kỳ cục. Khỏi nói thì Viện Hàn lâm cũng chú ý: Meryl Streep đã lấy
giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất với vai Thatchter, đúng như dự
đoán.
Mặc dù những câu chuyện có thật thường tạo nên kịch tính
hấp dẫn, nhưng những câu chuyện hay nhất hiếm khi được sắp xếp gọn gàng
vào tiểu sử của một ai đó. Ví dụ, hãy so sánh
The Iron Lady với
The Queen của Peter Morgan hay thậm chí là Ink của James Graham (vở kịch về việc Rupert Murdoch tiếp quản
The Sun)
— hai cái tên kể sau có chất lượng tiểu sử mạnh mẽ, câu chuyện của
chúng được dẫn dắt bởi những câu chuyện thực tế. Kết quả là làm cho bộ
phim hay hơn nhiều.
Tại sao Hollywood lại thích phim về người nổi tiếng? Câu trả lời có
thể rất ư tầm thường: những phim này kiếm được tiền. Hãy xem Bohemian Rhapsody (ảnh). Được thực hiện với kinh phí khiêm tốn 55 triệu đôla, bộ phim làm ra tận 900 triệu đôla
|
Tất nhiên, ai cũng biết cái mà khán giả đến rạp chiếu phim muốn là những
câu chuyện hay. Trên thực tế, hầu hết chúng ta đều hài lòng với công
thức tiểu sử đã được chứng minh — sức hấp dẫn đi xem một diễn viên ai cũng nhận ra ‘biến hình’ thành đối tượng của bộ phim (giọng nói và đủ thứ),
một loạt các bài hát nổi tiếng (nếu có), và một kết thúc có chút ngọt
đường hóa học để lên tinh thần. Và Hollywood rất vui lòng cung ứng.
Dịch: © Yên Khuê @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Spectator