Dự án được cho là phần tiếp theo của bộ phim nổi tiếng, tập trung vào
cùng các nhân vật 20 năm sau, mặc dù chưa có diễn viên nào được công bố
gắn với dự án.
Kevin Costner trong Waterworld năm 1995
|
Waterworld đã phải chịu đựng một quá trình sản xuất nổi tiếng
là khó khăn và trì hoãn dưới sự săm soi của truyền thông đại chúng,
những điều hiếm thấy trong quá trình làm phim bom tấn. Vào thời đó, kinh
phí 175 triệu USD của nó là lớn nhất trong lịch sử điện ảnh, nhưng
Waterworld lại
là một thất vọng thương mại và phê bình khi phát hành. Cuối cùng, bộ
phim có lợi nhuận nhờ doanh thu phát hành gia đình béo bở và làm dư luận
nhạy cảm lố lăng một cách tham lam dịu đi theo thời gian. Động thái hồi
sinh tài sản này cho thấy văn hóa khởi động lại của Hollywood cuối cùng
có thể đang học cách tìm ra giá trị ở những nơi không thể ngờ tới.
Bao
năm khán giả phàn nàn ngành công nghiệp giải trí thiếu sự độc đáo và cứ
khăng khăng muốn tái chế các thư viện riêng một cách không mệt mỏi. Chỉ
tính trên màn ảnh rộng, chúng ta đã có ba diễn viên khác nhau đóng vai
Siêu Nhân, Người Nhện và The Hulk trong khi vai Người Dơi thì qua bảy
người đảm nhận. Mọi thứ từ
Psycho và
Vòng quanh thế giới trong 80 ngày đến
Total Recall và
Point Break đã
được làm lại và khởi động lại. Hollywood sẽ không bao giờ ngừng dựa vào
quá khứ — việc bán một khái niệm hoặc thương hiệu đã có từ trước cho
khán giả dễ dàng hơn nhiều so với thứ hoàn toàn mới. Nhưng ngành công
nghiệp này đang bắt đầu rời xa việc làm lại những tựa phim mang tính
biểu tượng nhất của nó (những di sản không nên đùa) và hướng tới việc
tái tạo IP có tiềm năng không cần hợp nhất với lần đầu.
Trái: Arnold Schwarzenegger trong Total Recal bản năm 1990; phải: Colin Farrell trong bản làm lại năm 2012
|
Nếu một ý tưởng có thể được cải thiện thông qua các kỹ thuật làm phim
hiện đại, được cập nhật với khuôn khổ câu chuyện và tầm nhìn mới độc
đáo, và phim gốc không phải là một sự kiện điện ảnh lịch sử và được tôn
sùng, thì tại sao bạn không thử tạo ra thứ gì đó gắn với quá khứ với con
mắt nhìn về tương lai?
Cây bút Brandon Katz của
Observer đã vận động mạnh mẽ để Disney giữ nguyên bản làm lại
Alien Nation
theo kế hoạch của Jeff Nichols sau khi mua Fox. Đó là sự kết hợp hoàn
hảo tài năng và trí tuệ đáp ứng khán giả hiện đại. Nichols (
Midnight Special,
Mud) là một người kể chuyện độc đáo, biết cách kéo giãn ngân sách và
Alien Nation
là một khái niệm cao cấp không chiếm vị trí khó hiểu trong lịch sử điện
ảnh (nó tạo ra nhiều đánh giá trái chiều và doanh thu phòng vé ì ạch
khi phát hành). Đó là một ví dụ hiếm hoi về việc sử dụng một bảng hiệu
hiện có cho tiềm năng cung cấp cái gì mới mẻ. Thật không may, Disney đã
không thấy như vậy và loại bỏ dự án. (Sau đó Nichols đã được mời chào để
cung cấp một bộ phim mới trong vũ trụ
Quiet Place).
Disney đã bác kế hoạch làm lại Alien Nation thành phim truyền hình 10 tập của Fox
|
Rồi tới
Sphere năm 1990 ít người biết đến, dựa trên cuốn tiểu
thuyết cùng tên của Michael Crichton. Trên lý thuyết, đáng lẽ bộ phim
phải thành công xét dàn diễn viên tài năng (Dustin Hoffman, Sharon
Stone, Samuel L. Jackson), đạo diễn (người đoạt giải Oscar Barry
Levinson) và tư liệu nguồn. Tuy nhiên, xuất phẩm cuối cùng được khử
trùng quá mức đến độ bị xịt ở phòng vé và khiến các nhà phê bình cười
thầm. Đó là một tiêu đề thiên tả khác lâu nay được ủng hộ có cơ hội thứ
hai. Vào năm 2020, có tin phim bộ
Sphere đang được phát triển tại HBO.
Cùng
một suy nghĩ: có giá trị và tiềm năng trong các tài sản đã có từ trước
chưa ghi điểm ở lần đầu tiên. Các nhà điều hành hãng phim quyết tâm tạo
ra lợi nhuận chắc ăn (ngoài Marvel ra, ngày nay không chuyện đó đâu),
đến mức họ buộc các tác phẩm kinh điển biến thành phiên bản kém hơn của
chính chúng (xem:
Red Dawn,
The Day the Earth Stood Still,
Oldboy,
v.v...). Điều mà các nhà ra quyết định gây sức ép không nhận ra là thư
viện vô tận các tựa hay-nhưng không-tuyệt-vời và có khiếm
khuyết-nhưng-thú vị lại dễ nhào nặn hơn nhiều. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu
tân trang bối cảnh hiện đại với phong cách cập nhật cho những phim như
Ocean’s Eleven bị lãng quên năm 1960. Phê bình xã hội về di trú của
Scarface năm 1983 cộng hưởng mạnh mẽ với khán giả hơn so với bản gốc đơn giản năm 1932.
Trái: Paul Muni vào vai gangster người Ý tên Tony Camonte trong Scarface năm 1932; phải Al Pacino vào vai Tony Montana, tay buôn ma túy người Cuba trong Scarface năm 1983
|
Nhưng thay vì định vị lại một cách sáng tạo những tựa phim có tiềm năng
hơn, các hãng phim cứ nhằm những tác phẩm điện ảnh hoàn hảo như
Jaws mà khởi động lại.
Thành
công đột phá của Steven Spielberg là lập luận đối trọng lý tưởng chống
lại việc hồi sinh những tài sản trí tuệ đã được công nhận rộng rãi. Phần
mở đầu miêu tả bầu trời buổi tối như một con diều xám lơ lửng đang đe
dọa nuốt chửng Chrissie trước khi cô kịp nhúng chân xuống nước. Máy quay
ngày càng xâm lấn cùng với nhạc nền ngày càng căng thẳng đều đặn cung
cấp liều lượng sợ hãi báo trước. Bạo lực của bộ phim đột ngột, mê hoặc
và mơ hồ một cách khôn ngoan.
Trên trường quay Jaws của Steven Spielberg năm 1975
|
Jaws kiếm được 472 triệu đôla vào năm 1975 với ngân sách 9
triệu đôla; cộng lại, ba phần tiếp theo của nó chỉ kiếm được một nửa.
Khán giả biết ba phim sau không thể nào sánh được với nguyên tác đầu
tiên.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Observer