Chúng ta đã có một sự chào đời vào ngày 24/8/2006. Một sự ra đời khó khăn – có tiếng hét và nước mắt. Đúng là ngoài kế hoạch và đúng, được sinh ra từ lầm lỗi.
Không lâu sau đó ở đường Buena Vista tôi bán cô ấy cho mấy người đàn ông trông âm u như cái bóng mang những đôi giày da bóng lộn nhưng không đi tất. Họ đưa cô ấy đi trong đêm ở Burbank, lẩm bẩm về “những kế hoạch lớn”. Cô ấy khóc. Tôi cũng khóc.
Bán đi đứa con của bạn là một việc khó khăn đến xúc động.
Mặt khác, họ trả tôi tiền mặt và một ngày nào đó tôi sẽ cần phẫu thuật trị hói. Mỗi cuộc phẫu thuật cần 400 USD.
Mới làm cha đang sống chật vật không có khoản tiền sự trữ 100 triệu USD chi phí, tôi không có điều kiện để tự mình xây dựng thành quả được tô vẽ của tôi. Và chính xác sách truyện tranh là “thành phẩm” với những ai thai nghén, sanh ra, nuôi dưỡng và đánh bóng bản dựng lại từ tác phẩm truyện tranh màu nước nhỏ bé ban đầu. Vâng, tôi biết mọi nghệ sĩ đều nói về sáng tác của họ như những đứa con. Nhưng tác phẩm này thực sự là những đứa trẻ kể chuyện, và chúng chỉ được sinh ra để đưa lứa tuổi vị thành niên lên màn ảnh. Vấn đề là thời thanh niên là lúc có thể rất sai lầm. Một từ thôi: Snooki.
Từ một cô bé truyện tranh đến cô gái nóng bỏng Hollywood: Breathed tưởng tượng về câu chuyện của ông Mars Needs Moms trước và sau những năm tháng ở Trường học Hoàn thiện Truyện tranh của quý bà Hollywood [Berkeley Breathed]
Cuốn sách của tôi tên là Mars Needs Moms! và câu chuyện xuất phát từ một tình huống ngắn gọn với nội dung: một cậu bé tức giận tuyên bố thế giới của cậu bé sẽ tốt hơn nếu không có những người mẹ, và lính đặc công ngoài hành tinh đến để biến điều đó thành sự thật. Thêm vào những con tàu vũ trụ, súng laser, hai triệu người sao Hỏa không có mẹ ở một hành tinh bị lõm sâu và một nút thắt chương ba phá vỡ thể loại gây tranh cãi khiến tôi bị nhà xuất bản 25 năm của tôi sa thải.
Đứa con của tôi gặp rắc rối. Cô ấy cần Trường học Hoàn thiện của quý bà Hollywood cho những sách truyện tranh.
Nhưng trường nào? Những ngôi trường hấp dẫn ở Hollywood có những kết quả chắc chắn với những học viên tốt nghiệp gần đây, nhưng tôi sẽ rất khiếm nhã dù chỉ đơn giản gọi ra những cái tên (The Cat in the Hat) của những tác phẩm ra mắt lần đầu thiếu hấp dẫn và vụng về (Where the Wild Things Are). Vì có lúc chúng đều là những đứa trẻ đáng yêu (How the Grinch Stole Christmas).
Nhưng ít nhất chúng cũng phát triển. Quý bà Hollywood đã lấy một vài cuốn sách khác của tôi trong thập kỷ trước. Thật ẻo lả. Không bao giờ xem lại chúng. Vợ tôi và tôi đã có một cơn ác mộng khi xem Sesame Street vào một buổi sáng và nhận ra một trong những gương mặt bị làm méo mó, bị hủy hoại của chúng chia sẻ một đống rác với Oscar.
Vì vậy lần này tôi chọn trường Disney của Robert Zemeckis, một thiên tài chắp vá công nghệ điên rồ Henry Higgins trong những đôi giày đế mềm đỏ của Keds, không phải mỉa mai vì đó là Hollywood. Ông ấy đã đúc ra một Fair Lady điềm tĩnh, duyên dáng từ câu chuyện The Polar Express.
Vì vậy vào một ngày ba năm trước tôi đã đưa cho nhân viên của ông đứa con của tôi và họ đưa nó đi. Tôi hầu như không nghe được tin tức gì trong thời gian trưởng thành của cô ấy. Không có những cuộc gọi đẫm nước mắt, không tin nhắn van nài, không một lời đề nghị lời khuyên của người cha hay bản thảo kịch bản. Giống như bất kỳ một trường nội trú chất lượng nào, Hollywood ngăn chặn sự can thiệp của cha mẹ từ nhà vì lo rằng điều đó sẽ gây sợ sệt đến mức đái dầm. Bởi những nhà sản xuất.
Nhưng bây giờ con của tôi đã lớn lên và trưởng thành, và họ đã cho tôi gặp cô ấy chính xác ba giờ trước khi tôi viết bài này. Tôi sẽ nói lại với các bạn phản ứng của tôi trong đoạn cuối, mà tôi đang để trống đến khi tôi xem cô ấy và cô ấy làm tan nát trái tim tôi.
Cô ấy sẽ làm tim tôi tan vỡ nếu đánh mất bản thân cô. Đó là mánh lới thật sự của Trường học Hoàn thiện của quý bà Hollywood: đảm bảo những phụ huynh của các câu chuyện vẫn có thể tìm thấy đứa bé dễ thương sau khi họ hoàn thành. Với chiếc rìu chiến kinh phí lớn sáng choang họ công khai tuyên bố, liệu những người tạo ra câu chuyện như chúng ta có còn nhận ra những nét hấp dẫn mỏng manh của những đứa con tinh thần hay không? Cái mũi kể chuyện nhỏ xinh xắn, phần đùi chủ đề sạch sẽ, nụ cười sâu sắc, liệu cô ấy có còn ở đâu đó trong phim?
Poster phim Mars Needs Moms
Tất nhiên, đó là một vấn đề hoàn toàn khác với câu hỏi cô ấy có phải là một phim hay hay không. Bạn không thể hỏi tôi vì tôi không đáng tin. Đầu tiên, tôi có lớp vỏ của trò chơi: tôi có một vài đoạn cuối của phim. Đó là, như hầu hết các tác giả, tôi xứng đáng được một phần bé tí một cách khôi hài trong lợi nhuận đã trừ phí tổn của phim. Tiền lời ròng của phim. Hãy thường xuyên nói cụm từ đó như từ “yêu quái”.
Và thứ hai là, thật vô ích khi hỏi cả cha đẻ của cuốn truyện và người cha thực sự góp phần vào sự trưởng thành của đứa trẻ. Đó là một bãi mìn ở nơi chứa rác thải hạt nhân.
Mars Needs Moms được thai nghén vào một đêm tháng 8 năm năm trước. Cậu con trai bằng xương bằng thịt của tôi Milo, bốn tuổi, đã đẩy đĩa bông cải xanh ra, tuyên bố cậu sẽ ăn nó khi nào California cân bằng ngân quỹ của bang. Vợ tôi rất giận dữ và ném máy chơi điện tử của cậu vào thùng phân. Trước khi tôi có thể giúp con tôi bớt giận dữ, cậu bé đã bỏ ra ngoài với câu nói “Con ước con chưa bao giờ có mẹ!”
Trong vài phút, dư âm khó chịu của câu nói thô lỗ ngưng đọng trong không khí.
Với người vợ đang khóc vì suy sụp và Milo đã gây ra điều tệ hại, tôi làm điều những người bố có thể làm tốt nhất và trốn vào phòng làm việc. Không lâu sau, tôi cho ra đời Mars Needs Moms! Một tia sáng được sinh ra từ trong bóng tối.
Lời kêu gọi của câu chuyện được minh họa mới ra đời của tôi chỉ đơn giản về chủ đề: Sẽ có một người phụ nữ trong đời bạn không ngần ngại chết vì bạn. Hãy yêu quý người ấy. Và đó không phải là bạn gái của bạn.
Đó là cái hồn của đứa con tôi mà tôi lo âu chờ đợi khám phá dù phải đấu tranh trong sự can thiệp kỹ thuật số của Robert Zemeckis và bộ phim gia đình 4D biến hóa lai giữa hành động và hoạt hình của Simon Well. Bạn có thể gặp nó trong tuần trên màn ảnh IMAX kích thước của Pomona nếu Zemeckis đã tìm ra cách thể hiện điều đó như một ảnh không gian ba chiều bên trong nhãn cầu của bạn.
Tôi đã xem một giờ trước.
Ôi chao. Cô gái đã lớn. Tuổi dậy thì luôn luôn là một sự chấn động.
Nhưng hãy nhớ lại tôi đã đề cập đến phần nhạy cảm trong câu chuyện của tôi khiến tôi bị nhà xuất bản hèn nhát của tôi rũ bỏ. Với phần cuối bộ phim hành động căng thẳng của Disney, ở đó cảnh phim được thực hiện, không đảm bảo sống sót trước sự chống đối mạnh mẽ của những người đầu tư không thích rủi ro ở Hollywood, lặng lẽ và tiến tới. Chính trong cảnh đó con trai tôi, cái miệng đã bắt đầu tất cả mọi thứ, ầm ĩ chỉ ra rằng tôi – cậu bé đã dùng từ gì? – khóc sưng cả mắt. Cậu còn nói thêm rằng với một nhà văn làm vậy trên chính câu chuyện của mình là một thảm bại đáng tội nghiệp.
Thì đã sao. Tìm thấy đứa con của bạn thật khó khăn đến xúc động.
Dịch: © Trúc Linh @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Los Angeles Times