Mồi ngon, ma cà rồng kiểu truyền thống, tất cả dưới định dạng 3-D.
Chắc chắn là Fright Night (phát hành ở Việt Nam với tựa đề Bóng đêm kinh hoàng)
- tái hiện lại những kinh hoàng lạnh gáy của bộ phim cùng tên năm 1985
dưới định dạng 3-D - có một sự châm biếm bóng gió dành cho Twilight, với thể loại ma cà rồng khát máu nhằm thỏa mãn khán giả và đúng ra nó phải vậy.
Charley và Ed
Hai người bạn đang lạnh nhạt với nhau, Charley (Anton Yelchin) và Ed
(Christopher Mintz-Plasse), rình mò một ngôi nhà bỏ trống. Charley chế
giễu Ed, cậu bạn nối khố lập dị, luôn tin vào sự tồn tại của những cỗ
máy giết người gắn nanh bất tử, ám chỉ đó chẳng qua do quá hâm mộ những
cuốn sách và phim ảnh mê hoặc của Stephenie Meyer. "Sao cậu dám?," Ed
lắp bắp, trong lúc cố thuyết phục rằng ma cà rồng chính hiệu chẳng có
chút gì ủy mị và long lanh bất tử như nhân vật của Robert Pattinson và
đồng loại.
Dĩ nhiên là không rồi. Ma cà rồng chính hiệu, như
trong phim muốn thức tỉnh bạn, là một gã trai lực lưỡng mặc áo thun bó
sát, điệu bộ suồng sã và quyến rũ kiểu ngôi sao rock-'n'-roll. Jerry là
một ví dụ, ông hàng xóm của Charley (Colin Farrell) với cái nháy mắt
tinh ma, biết nhe răng và gầm gừ. Colin Farrell, anh chàng gần đây bắt
đầu khám phá cái duyên khôi hài của mình (vai bụng phệ, đầu hói chải mái
ngang trong Horrible Bosses), cường điệu mối đe dọa đến từ
Jerry đủ để nhấn mạnh mục đích châm biếm, nhưng chưa đủ để làm vỡ òa
những rùng rợn được báo trước.
Dưới sự chỉ đạo của Craig Gillespie (Lars and the Real Girl) và kịch bản do tay tổ truyền hình Marti Noxon viết (Mad Men, Buffy the Vampire Slayer), Fright Night
tôn trọng bản gốc - kịch bản và đạo diễn Tom Holland, do Chris Sarandon
thủ vai kẻ khát máu nhà bên - mà không rơi vào cái bẫy nhàm chán hay
khoa trương ngớ ngẩn. Fright Night bản cũ là sự kết hợp của nỗi
sợ hãi tự thân lẫn do tác động, và nếu bản mới này khoái những hiệu ứng
kỹ thuật số ghê rợn hơn là những chất liệu kinh hoàng đã lỗi thời thì
vẫn có thể thành công trong việc làm khán giả vừa thỏa mãn vừa rợn ngợp.
Dù cho cái kết hoành tráng, đẫm máu và có phần nhạt nhẽo, được nêm bằng
các quả cầu lửa và những giải pháp giờ chót để hóa giải những vấn đề
siêu nhiên, những nhà làm phim chẳng vội vàng gì, để những kỳ bí mập mờ
thấm dần từ những cảnh đầu tiên. Trong các phim kinh dị truyền thống hay
nhất thập kỷ 80, những yếu tố tâm lý học và tâm sinh dục phảng phất
trong khung hình và lời thoại mà không trở thành phiền toái. Tình bạn bị
sứt mẻ của Charley và Ed mang ẩn ý sâu sắc về tuổi mới lớn, và nó trở
nên rõ ràng hơn khi Charley đã bỏ rơi người bạn từng gắn bó để phí thời
giờ cho nhóm bạn ăn chơi phù phiếm.
Charley còn có cô bạn gái ngọt ngào, dễ thương tên Amy (Imogen Poots),
nhưng cậu ta bị cuốn hút vào những chuyện ma cà rồng và sao nhãng mỗi
khi cô đắm đuối si tình. Dường như Charley, ngay cả trước khi bộ mặt
thật của Jerrry lộ ra, có vấn đề với tình yêu và tình bạn, nửa ủ rũ nửa
hoang mang, và xử sự như một gã ngốc không hiểu hay nhận biết được mình
đang làm gì. Nói một cách khác, Anton đã diễn xuất sắc như một cậu thanh
niên mới lớn thực thụ.
Charley và mẹ cậu, Jane (Toni Collette đóng, tài năng
của bà cũng thu hút như sự tinh ma của Farrell), sống ở vùng ngoại ô Las
Vegas. Sự buồn tẻ của khu vực này - biển bán bất động sản cắm khắp nơi,
với những ưu đãi gấp đôi - trở nên đặc biệt ám ảnh trong giai đoạn khó
khăn này, và có cảm giác chua cay tuyệt vọng trong cách người dân ở đây
ghì bám những thói quen thường nhật.
Jerrry dường như quá quỷ
quyệt và quái gở đối với một ẩn dụ nghệ thuật, nhưng vì chẳng có gì rõ
ràng như một ma cà rồng phàm tục, chúng ta phải giả định sự hiện diện
của anh ta trong bối cảnh này mang một ý nghĩa gì đó. Nếu Twilight và True Blood, dù cách thức khác nhau, ghi sâu những lo lắng về văn hóa và những huyền ảo về tình dục, thì nỗi sợ hãi của Fright Night dường như chỉ trong phạm vi nhà đất, tiền bạc và an ninh.
Những ngôi nhà biệt lập, xây dựng vội vàng, thiếu bản sắc ngổn ngang trong những đô thị bùng nổ hiện nay cũng là một ám ảnh.
David Tennant vai nhà ảo thuật
Dùng tiếng cười để xua tan những u ám và máu me là đặc quyền của thể
loại kinh dị này, tiếng cười khàn khàn được thêm vào với David Tennant
trong vai một nhà ảo thuật sân khấu Vegas mà Charley cầu cứu - nghiện
rượu Midori và trêu ngươi với chiếc quần da bó chặt. Mượn hình ảnh của
Russell Brand, nhưng với những nét mập mờ cổ quái của riêng mình,
Tennant giúp những tình tiết dài dòng và phần nào cứng nhắc trở nên dễ
chịu hơn.
Công nghệ 3-D ném những thứ nhầy nhụa vào khán giả
nhưng không làm bạn sao lãng và đôi khi thật dí dỏm, có vẻ cũng là những
thứ bạn chờ đợi ở sự phát triển công nghệ này.
Fright Night
xếp loại R (khán giả dưới 17 tuổi cần có cha mẹ hoặc người giám hộ xem
cùng). Những bạn trẻ xem ra chửi thể khá nhiều khi có ma cà rồng lởn
vởn.
Đạo diễn: Craig Gillespie; biên kịch: Marti Noxon, dựa trên
bản gốc của Tom Holland; giám đốc hình ảnh: Javier Aguirresarobe; biên
tập: Tatiana S. Riegel; âm nhạc: Ramin Djawadi; thiết kế sản xuất:
Richard Bridgland Fitzgerald; phục trang: Susan Matheson; nhà sản xuất:
Michael De Luca và Alison Rosenzweig; phát hành: DreamWorks Pictures.
Thời lượng: 1 giờ 41 phút.
Diễn
viên: Anton Yelchin (Charley Brewster), Colin Farrell (Jerry),
Christopher Mintz-Plasse (Ed), David Tennant (Peter Vincent), Imogen
Poots (Amy), Toni Collette (Jane Brewster) và Dave Franco (Mark).
Dịch: © Hoàng Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times