Không giống một vòng đấu ác nghiệt của trò chơi “Would You Rather?” —
trong đó lựa chọn hoặc là bị cá mập ăn thịt hoặc là hết dưỡng khí — 47 Meters Down đưa Mandy Moore và Claire Holt (The Originals) vào vai hai chị em đối mặt không chỉ một mà tới hai khả năng bị chết.
Mặc dù không tầm cỡ như
Jaws, hay thậm chí
The Shallows,
47 Meters Down
là một phim nhỏ hạng B chặt chẽ súc tích khéo léo đùa giỡn trên nỗi sợ
hãi không biết bên dưới những con sóng là chuyện gì. Bước vào bộ phim ly
kỳ này với bảng thành tích làm phim kinh dị không mấy ấn tượng, đạo
diễn Johannes Roberts (
The Other Side of the Door) tăng cường
căng thẳng bằng sự chính xác, đảm bảo người xem lúc nào cũng ý thức về
sự hiện diện của những con cá mập và không khí đang cạn dần trong bể
lặn.
Kate (Holt) cùng chị Lisa (Moore) đi nghỉ hè ở Mexico, nhưng
rốt cuộc Lisa suy sụp và thú nhận lý do bạn trai cô không đi cùng là
anh ta bỏ rơi cô vì cô quá tẻ nhạt. Nên có thể hiểu được khi tối
hôm sau hai cô gái gặp hai người địa phương dễ thương, Kate lôi kéo cô
chị vốn dĩ luôn tránh né mạo hiểm tham gia lặn đeo bình dưỡng khí
trong lồng để tương tác với quần thể cá mập.
Thuyền trưởng Taylor (Matthew Modine, ảnh trên, phải) là một người đi biển tốt bụng,
nhưng Lisa có lý để khựng lại nghi ngại trước cái máy tời trông như muốn
sụm và cái lồng sắt. Thiết bị đó làm việc hiệu quả khi đưa mấy tay đàn
ông xuống dưới, nhưng đến lượt hai cô, dây tời bị đứt, khiến Kate và
Lisa rớt thẳng đứng xuống 47 mét dưới đại dương. Họ không thể nào bơi
ngoi lên, trước tiên là vì bầy cá mập lởn vởn trên đầu, và sau đó là vì
họ sẽ bị giảm áp nếu không có năm phút ở mức nước trung bình trước khi
nổi lên bề mặt. (Và năm phút đó sẽ phải ở giữa bầy cá mập đã nói.)
Kịch
bản của Roberts và Ernest Riera miêu tả tính cách khá là ít ỏi, nhưng
cũng đủ để tạo ra tình huống và những hiểm họa. (Kate là một người lặn
bình khí có đào tạo, trong khi Lisa là lần đầu xuống nước.) Câu chuyện ở
đây cũng không xoàng; khi hai cô gái bị kẹt trong hoàn cảnh đó, hầu như
họ chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm ra cách sống sót. (Thuyền
trưởng Taylor trên máy bộ đàm, nhưng họ chỉ có thể nhận được tín hiệu
của anh khi một trong hai người bơi lên gần mặt nước hơn.) Nhưng ngay cả
cho một câu chuyện đơn giản thế này, các biên kịch vẫn tạo ra được một
vài bất ngờ.
Phim quay ở Cộng hòa Dominican thay cho Mexico, sử dụng các bể nước thay vì Đại Tây Dương, nhưng
47 Meters Down
không hề đem lại cảm giác dàn dựng. Khi Lisa bơi ra để lấy đèn chớp, và
thấy mình bị lạc trong bóng tối thăm thẳm, không biết làm sao quay lại
chiếc lồng, đại dương mênh mông và vô định một cách kinh hoàng.
Moore
và Holt đều diễn tốt, nhất là phải mang mặt nạ thở oxy che hết gương
mặt trong phần lớn thời lượng, nhưng họ vẫn chuyển tải được các mức độ
kinh hoàng và tuyệt vọng, ngay cả trong lớp bọt khí.
Đây là một
phim loại B theo nghĩa hay nhất, và gợi nhớ một thời kỳ các phim của
hãng lớn không chỉ là phim loại B có diễn viên ngôi sao và ngân sách
lớn.
47 Meters Down chặt chẽ súc tích, có trọng tâm và phương
hướng, những thắt nút bật ngửa đều hiệu quả và đáng khen. Roberts và
biên tập Martin Brinkler giữ tiếng đồng hồ tíc tắc thắt ngặt, làm cho
hoàn cảnh khốn cùng của hai nhân vật thêm vô vọng theo từng khoảnh khắc
trôi qua.
47 Meters Down không quá tuyệt vời, nhưng một bộ phim kinh dị nhãn PG-13 mà làm được thế này là quá hay rồi.
Phim phát hành ở Việt Nam từ ngày 16/6/2017 với tựa
Hung thần đại dương.
Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: TheWrap