Hai giải tại Liên hoan phim Telluride, ba tại Liên hoan phim quốc tế Toronto và một tại Liên hoan phim Mill Valley.
Nếu đó là một danh sách chiến thắng cho bộ phim mới 127 Hours
này, bắt đầu công chiếu vào thứ sáu ngày 5/1, các nhà làm phim hẳn là
quá đỗi vui mừng. Thực ra, đó là một phần số lượng người xem đã ngã gục
trong những buổi chiếu đầu tiên của bộ phim về cuộc đời thật của người
đi bộ đường dài phải tự cắt bỏ một cánh tay sau khi bị một tảng đá rơi
xuống chẹt phải tại một hẻm núi xa xôi.
“Tôi bắt đầu cảm thấy như thể mình sắp nôn ra vậy,” Courtney Phelps phát biểu khi anh xem 127 Hours
tại buổi chiếu của Hiệp hội các nhà sản xuất phim Hoa Kỳ ở Hollywood và
phát ốm ngay khi cảnh tự cắt tay vừa kết thúc. “Vì thế tôi đi vào nhà
vệ sinh, rồi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và tim bắt đầu đập nhanh.”
Phelps
bị ngất trên sàn nhà vệ sinh và được y tá chăm sóc, y tá này được gọi
đến khi một khán giả xem phim khác có triệu chứng tai biến mạch máu
não. “Tôi chưa bao giờ, thậm chí là trong tưởng tượng, chưa từng trải
qua việc như thế này,” cô nói. “Tôi là một nhà sản xuất truyền hình. Và
tôi biết những điều này là không có thật.”
Poster phim 127 Hours
Hiển nhiên, điều đó không thành vấn đề.
Các
nhà làm phim luôn hy vọng tác phẩm của họ có ảnh hưởng mạnh mẽ đến khán
giả. Nhưng phản hồi mạnh mẽ về cả thể chất lẫn tâm lý do 127 Hours
đem lại không chỉ khiến đạo diễn Danny Boyle ngạc nhiên mà cả đội ngũ
sáng tạo của anh – họ cũng đưa ra những thách thức tinh tế về quảng cáo
cho hãng Fox Searchlight, nhà đồng tài trợ và phát hành bộ phim kinh
phí 20 triệu đôla này.
“Tôi thích thấy mọi người không bị chết
hơn – chết không phải là điểm cộng,” Stephen Gilula – đồng chủ tịch
hãng phim nói. “Chúng tôi không nhìn thấy giá trị quảng cáo đặc biệt
nào trong chuyện chết chóc.”
Tuy nhiên, Gilula cho rằng sự bất
tỉnh – ngoài những việc rắc rối xảy ra ở Telluride, Toronto và Thung
lũng Mill, có ít nhất thêm tám buổi chiếu trước ở các địa điểm khác –
chứng minh sức mạnh thẩm mỹ của bộ phim. “Đây là kinh nghiệm có sự đồng
cảm nhất mà tôi từng thấy,” anh nói. Bộ phim được xếp hạng R vì “ngôn
ngữ và một số hình ảnh máu me, nội dung bạo lực”, được công chiếu vào
thứ sáu ngày 5/11 tại New York và Los Angeles, và sẽ được chiếu ở một
số thành phố khác trong những tuần kế tiếp.
Lời nguyền bị ngất như vậy chưa từng xảy ra ở Hollywood, mặc dù nó thường xuyên xảy ra là do các bộ phim kinh dị như The Exorcist và Alien,
những phim tạo ác mộng có xu hướng gây sốc người ghiền xem phim bằng
những cảnh nôn mửa và những con vật chui ra từ trong bụng của con
người.
Trong một số trường hợp, phản ứng mạnh mẽ của khán giả được sử dụng để tăng tính kích thích cho phim. Bộ phim Paranormal Activity
năm ngoái được quảng cáo với các cảnh ghi nhận khán giả xem phim giật
mình khi ngồi xem, và nhà sản xuất phim hạng B William Castle đặt những
y tá giả ở tiền sảnh của rạp chiếu phim cho lần công chiếu phim Macabre của ông năm 1958 và cung cấp cả bảo hiểm nhân thọ trong vé cho khán giả, những người sợ rằng họ có thể chết vì sợ.
Nhưng 127 Hours
được Boyle và nhà viết kịch bản phim Simon Beaufoy chuyển thể không
hoàn toàn từ hồi ký của người đi bộ đường dài Aron Ralston, khó mà xem
là phim kinh dị. Nó được dự tính là như vậy, và các nhà phê bình chọn
nó là một phim truyền hình phi thực tế dành cho khán giả tinh tế. Các
nhà dự đoán giải thưởng đã chọn phim này có khả năng được đề cử phim
xuất sắc nhất cho cuộc đua giải Oscar năm nay. (Bộ phim trước của
Boyle, Slumdog Millionaire đoạt được tám giải của Viện hàn
lâm, bao gồm giải phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và kịch
bản chuyển thể xuất sắc nhất.)
127 Hours có sự tham gia của James Franco trong vai Ralston,
người bị mắc kẹt do một tảng đá lăn rơi xuống tại một con mương tại
vùng xa xôi hẻo lánh ở Utah. Không nói gì với ai nơi anh sẽ đến và đi
bộ với nguồn lương thực ít ỏi, Ralston biết rằng nếu anh không tự giải
thoát cho mình anh sẽ bị chết vì đói, mất nước hay chết vì dãi gió dầm
mưa. Năm ngày thử thách, Ralston phát hiện ra nếu anh đã bị gẫy mất hai
chiếc xương ở cẳng tay phải, anh có thể sử dụng một công cụ đa năng cùn
để cưa xuyên qua thịt, cơ bắp và gân và chắc chắn dẫn tới cái chết.
Mặc
dù Boyle không mô tả chi tiết cuộc phẫu thuật như trong sách vở ở vùng
hẻo lánh xa xôi của Ralston, nhưng máy quay của anh không ngại ngần đối
với một số cảnh kinh khủng của công việc cắt bỏ, như khi người đi bộ
đường dài này cắt đứt một sợi dây thần kinh giống như sợi mì spaghetti.
Giống như nhiều phim khác, quá trình này được ghi lại theo phong cách
phim tài liệu, thực tế, với máy quay đôi khi dí sát vào cơ thể của
Franco. Boyle đã sử dụng nhiều hiệu ứng âm thanh trong cuộc phẫu thuật
này, cường điệu tiếng xương gẫy bằng tiếng súng nổ và việc cắt dây thần
kinh bằng chấn động âm thanh điện tử. Khi anh cưa tay mình, nhà leo núi
khẽ nói – bằng câu thoại có lẽ dành cho khán giả và cũng dành cho chính
mình - "Đừng chết.”
Nam diễn viên James Franco trong 127 Hours [Ảnh: Chuck Zlotnick / Fox Searchlight]
Trên thực tế, Ralston mất gần một giờ đồng
hồ để cắt lìa cánh tay; cảnh này trong phim chỉ kéo dài vài phút. Nhưng
với một lượng nhỏ khán giả, tính căng thẳng của cảnh này còn vượt xa
hơn sự ngắn ngủi của nó.
Thêm vào chứng ngất do bộ phim này, bốn người đã gục ở buổi chiếu duyệt 127 Hours
tại Pixar Animation Studios, theo như một người trong rạp, có ba người
bị ngất tại buổi trình chiếu của hiệp hội các nhà sản xuất; một người
qua đời tại một buổi chiếu nghiên cứu ở Bãi biển Huntington (hãng phim
và công ty chiếu phim Screen Engine cho rằng số thương vong gần nhất đã
khiến rạp chiếu phim xếp hạng bộ phim này “tuyệt vời”). Chưa có báo cáo
nào về việc bị ốm kéo dài, và Fox Searchlight cho biết sẽ không thay
đổi tài liệu quảng cáo để cảnh báo khán giả.
Đội ngũ làm phim 127 Hours
có giả thiết khác về lý do bộ phim ảnh hưởng tới con người mạnh mẽ đến
vậy, nhiều người trong số họ xoay quanh phong cách làm phim của Boyle.
Những đạo diễn khác có thể trốn tránh không nhìn Ralston trong nỗ lực
cứu bản thân, nhưng Boyle vẫn tập trung chú ý lúc Ralston trong khe
núi. Boyle cho biết anh hướng khán giả chia sẻ với tình cảnh khó khăn
của Ralston một cách mạnh mẽ sao cho họ có thể theo gương anh để tự
giải thoát nếu cuộc sống của chính họ đang bị treo lơ lửng. “Tôi muốn
đó sẽ là một trải nghiệm chủ quan,” Boyle nói.
Có thể anh quá thành công.
“Gần
như thỉnh thoảng tôi nhìn vào máy quay, và có cảm giác như mình đang
nói chuyện với khán giả,” Franco nói. “Đó là một trải nghiệm sâu sắc.
Một trong những nguyên nhân dẫn tới phản ứng mạnh mẽ đó là bởi vì bạn
rất đầu tư vào nhân vật. Khi bạn tới xem phim kinh dị, bạn biết nhân
vật có thể bị hại. Vì thế bạn không quan tâm đến mức như thế này.”
Mặc dù một số khán giả của 127 Hours
ngoảnh mặt đi khi có cảnh cưa tay, một số người bỏ ra khỏi rạp chiếu,
nhà sản xuất Christian Colson nói đó là “bằng chứng sức mạnh của phim”.
Anh cho biết phim kịch tính hóa một sự kiện thực tế làm phóng đại phản
ứng của khán giả. “Điều đó khiến phim thật hơn với người xem,” Colson
nói. “Họ đang trải nghiệm. Và điều đó dành cho tất cả khán giả, chứ
không dành cho những người bị ngất.”
Gary Meyer, đồng đạo diễn Liên hoan phim Telluride, nơi 127 Hours
được công chiếu lần đầu tiên vào tháng 9, cho biết nếu anh đặt chiếu
phim này ở Rạp Balboa có hai màn hình của anh ở San Francisco, anh sẽ
đặt biển cảnh báo về nội dung phim. “Tôi tin rằng chúng tôi sẽ nói
trước bộ phim chứa đựng những cảnh quay căng thẳng, hay là điều gì đó
có ảnh hưởng đến khán giả,” Meyer cho biết.
Jason Squire, giảng
viên về kinh doanh điện ảnh của Trường Nghệ thuật điện ảnh USC, nói
những tin tức về việc bị ngất có làm tăng doanh thu bán vé cho 127 Hours.”
“Anh đùa sao? Tôi nghĩ nó thật sự có ích,” Squire nói, xét rằng tính
mãnh liệt của bộ phim tỏ ra hấp dẫn đặc biệt đối với giới trẻ. “Họ đã
xếp hàng trước cả tiếng đồng hồ.”