Đây là hình ảnh được dán ở hộp bút hoặc nắp trượt chiếc máy tính Casio Fx500 của rất nhiều thế hệ học trò những năm 2000
|
Tuy rằng không hiểu gì nhiều, nhưng bộ phim đã cài cắm trong đầu
mình những ý niệm, về thực và ảo, về bản ngã con người, về nhân quả… Trẻ
con dần lớn lên rồi quên đi, nhưng có lẽ mình thì không, mình vẫn cứ
mắc kẹt trong cái thế giới Ma Trận đó đến tận bây giờ. Còn những ý niệm,
những đốm sáng chớp nháy trong tâm trí, không biết từ bao giờ đã trở
thành nỗi ám ảnh. Cho tới khi mình bắt đầu có những công việc liên quan
đến dev, code, khi coi đến
Animatrix, mình dần hiểu hơn về cái thế giới đó, cũng là lúc mình không thôi tâm đắc và suy nghĩ nhiều về những ý niệm về tính thực tại.
Dĩ
nhiên, mỗi một tác phẩm mà mình tiếp xúc ngày đó sẽ có ảnh hưởng ít
nhiều đến việc hình thành suy nghĩ và tính cách của mình. Nhưng
Matrix, luôn có một vị thế vô cùng đặc biệt, bởi vì có
Matrix, thế giới mình thấy không còn như những gì mình từng thấy.
Là Trinity — “ngầu đạn” nhất của The Matrix và cũng dịu dàng nhất ở The Matrix Revolutions
|
Mình vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi xem
The Matrix Revolutions xong, tuy rằng lúc đó cũng không hiểu gì nhiều vì mới 11-12 tuổi, mình đã gần như tan vỡ với cái kết. Neo và Trinity là
ideal couple
của mình trên màn ảnh, lại kết thúc bằng việc một người tử trận, một
người không biết số phận ra sao. Dẫu rằng, đó là một trong những cái kết
bi hùng nhất, hoàn mỹ nhất mình từng coi. Thậm chí sau này, khi đã hiểu
về thế giới đó, khi đã trưởng thành hơn và cũng xem đi xem lại không
biết bao nhiêu lần, mình nhận ra rằng đó là cái kết hoàn hảo và hợp lý
nhất cho một cuộc chiến mà con người nằm ở cửa thua ngay từ đầu, thì kết
thúc đó vẫn khiến vừa tiếc nuối, vừa lơ lửng, mơ hồ và những câu hỏi
không lời giải.
Cái kết mang dấu ấn đặc biệt tới nỗi suốt gần 20
năm qua, trong hàng ngàn giấc mơ đã qua đi, hàng trăm câu truyện mình
vẽ nên trong đầu, có đôi khi mình vẫn tạo ra một kết thúc khác cho
Matrix chỉ để làm vơi bớt cảm giác ám ảnh đó.
Vậy nên, cảm giác đầu tiên của mình khi xem xong
The Matrix Resurrections
đó chính là được giải thoát. Mình chưa đề cập tới chuyện phim hay dở
thế nào, nhưng có một điều đó là nó đã giải thoát cảm giác tiếc nuối
suốt bao nhiêu năm qua với bộ phim. Đó cũng là lý do tại sao mặc dù mình
có thể dành mấy tiếng đồng hồ chê bộ phim này, chỉ ra cả rổ những điểm
bất hợp lý của phim, thì mình vẫn thích nó theo một cách rất đặc biệt,
của riêng mình. Một niềm vui nhỏ nhoi khó tả mà đến giờ khi viết những
dòng này vẫn còn nhen nhóm.
Nhưng đồng thời đó, là một cảm giác
trống trải thoáng qua, mình đã bị đơ một lúc. Cảm giác tiếc nuối dai
dẳng về cái kết đó cũng đã theo mình suốt từng ấy năm. Có lẽ sau này khi
xem lại bộ cũ, mình vẫn sẽ thích như mình luôn từng, nhưng cũng sẽ mất
đi một vài điều đặc biệt sâu sắc.
The Matrix Resurrections
là một bộ phim có thể trả lời cho mình những câu hỏi trong suốt gần hai
thập kỷ qua, vẫn có những trường đoạn khiến chúng ta nghĩ biên kịch
đang ở thế giới nào mà viết ra được cái nùi này vậy (?) và bộ phim như
một cú táng theo đúng nghĩa đen vào mặt Warner Bros. và những nhà làm
phim nào cứ muốn mấp mé làm phần tiếp theo. Nhưng nó như một máy chủ đã
bị đổi mã nguồn, mình không còn thấy được cái
vibe noir đặc trưng của chuỗi phim nữa, không còn thấy được những điều khiến mình yêu và tâm đắc về
Matrix.
Là một phim chìu fan, thì [
yes, I’m happy with this movie a lot.]
Nhưng mình hy vọng đây là một dấu chấm hết chứ đừng là dấu ba chấm. Đến
bao giờ mình mới lại được xem một phim với ý tưởng lớn, cách thể hiện
tuyệt vời? Tương lai có thể có, hiện tại có vẻ khó.
Và đôi khi đâu đó sâu thẳm trong mình hy vọng, tất cả vẫn còn đang trong Ma Trận.
© Hạ Võ @Quaivatdienanh.com