Movie Blogs

Sherlock: A Study in Pink – sự khởi đầu của một tình bạn

06/02/2013

Người hâm mộ phim truyền hình Sherlock hay thích gán ghép hai nhân vật Sherlock Holmes và John Watson vào mối quan hệ lãng mạn và nhiều khi kịch bản cũng có những tình huống hay lời thoại chọc ngoáy xu hướng đó. Mỗi tập phim phải có ít nhất một lần ai đó tưởng nhầm Sherlock và John không chỉ đơn thuần là hai người cùng thuê trọ với nhau. Nhưng sau những lời nói đùa đó, sự thực vẫn là, Sherlock Holmes và John Watson rõ ràng là hai người sinh ra để dành cho nhau, bất kể đó chỉ là tình bạn hay gì khác đi nữa.

Mycroft Holmes: Anh có quan hệ gì với Sherlock Holmes?
John: Tôi không có quan hệ gì cả. Tôi còn không biết rõ anh ta. Tôi chỉ mới gặp anh ta ngày hôm qua.
Mycroft: Và kể từ ngày hôm qua, anh đã dọn đến ở với anh ta, và hôm nay hai người đã đi xử án với nhau...[Bác sĩ tâm lý của anh] nói anh gặp khó khăn tin tưởng người khác. Phải chăng anh đã chọn cách tin Sherlock Holmes? …Nhìn anh không giống loại người dễ dàng trở thành bạn với người khác.

Anh trai Sherlock, Mycroft, lần đầu gặp John đã nói những lời trên. Nghe thì có vẻ mỉa mai, nhưng hoàn toàn là những điều rất chính xác. John Watson là một người lính trở về từ Afghanistan; đây là một con người đã chịu nhiều tổn thương, đã mất nhiều đồng đội trên chiến trường. Những đau thương anh từng trải qua và chứng kiến đủ để anh phải tìm đến sự điều trị của bác sĩ tâm lý. Khi gặp người bạn lâu năm, Mike Stamford (người giới thiệu anh với Sherlock), anh tỏ ra xa lạ và lạnh lùng. Vậy mà tình bạn của anh với Sherlock trở nên thân thiết một cách rất nhanh chóng, nhanh hơn ta có thể ngờ được với tính cách của cả hai. Từ những ngày đầu quen biết nhau, rõ ràng là Sherlock rất nỗ lực để tạo ấn tượng tốt với John. John, ngược lại, cũng chia sẻ và tin tưởng Sherlock một cách rất tự nhiên. Và đến cuối ngày đầu tiên, ta thấy rõ ràng là họ đã hiểu những điều quan trọng nhất về nhau.

Lần đầu họ gặp nhau, Sherlock như thường lệ biết một lô chi tiết về John như việc anh là bác sĩ quân đội trở về từ Afghanistan, có một người “em trai” nghiện rượu và vừa bỏ vợ, và hai anh em họ có mối quan hệ bất hòa. (Thật ra là em gái nhưng chỉ khi Sherlock hỏi, John mới lên tiếng đính chính.) Dù John nhiều lần hỏi Sherlock làm sao anh biết những điều này, Sherlock vẫn mãi không trả lời. Khi hiểu thêm Sherlock, ta mới thấy điều này thực sự lạ lùng, vì Sherlock Holmes là một kẻ luôn muốn tỏ ra mình thông minh hơn những người khác trong phòng và luôn thích thú giải thích làm sao anh biết những điều chẳng ai khác nhận ra. Vậy mà với John, chỉ đến khi John gọi anh là kẻ "a-ma-tơ" thì Sherlock mới tức mình giải thích cách suy diễn của mình.

Sherlock cũng cho biết, khi anh kể với người khác cách anh biết những điều thầm kín của họ, thường họ tỏ ra tức giận và khó chịu hơn là ấn tượng. Chính việc John nghĩ cách suy luận đó là “tuyệt vời” đã là điều đáng ngạc nhiên. Chẳng ai cảm thấy thích thú với việc một người xa lạ tự nhiên biết những điều rất riêng tư và không mấy hay ho về gia đình mình như thế. Nhưng còn tuyệt vời hơn nữa là khi nghe lời khen của John, Sherlock tỏ ra thực sự cảm động. Thường, với những người không quan tâm, Sherlock chỉ tỏ ra kiêu ngạo.

Sherlock và John trong căn hộ số 221B Phố Baker

Lần đầu Sherlock và John đến số nhà 221B Phố Baker để xem nhà, Sherlock bày bừa đồ đạc của mình trong nhà. John, không biết đó là đồ của Sherlock, đã lên tiếng nói căn phòng cần được dọn dẹp. Chỉ một lời nói thoáng qua vậy cũng đủ để Sherlock lập tức tỏ ra bối rối và hấp tấp dọn dẹp những món đồ của mình. Suốt cảnh này, ta có thể rõ ràng sự hồi hộp trên khuôn mặt của Sherlock, “đứa trẻ lạ lùng” đã từ lâu quen với việc không bạn bè. Anh thực sự muốn John thích căn hộ này và thực sự muốn gây ấn tượng với John; rõ ràng trong đầu anh đang năn nỉ John đồng ý đến thuê nhà chung với anh.

Khi giới thiệu John với bà Hudson, chủ nhà của họ, và khi nói chuyện với John trước mặt Thanh tra Lestrade, Sherlock luôn gọi John là “Bác sĩ Watson” và còn nhắc nhở John anh là bác sĩ, dù trên thực tế, John chưa bao giờ tự giới thiệu mình là bác sĩ hay tự gọi mình là bác sĩ. Sherlock mới chỉ suy ra như thế. Nhưng Sherlock rõ ràng cũng nhận ra trạng thái trầm cảm của John lúc đó. Anh trở về từ chiến trường gần như với hai bàn tay trắng; vết thương anh đã lành nhưng có vẻ John chưa hề bắt đầu đi tìm việc làm. Có thể cho rằng những gì anh phải chịu đựng trên chiến trường đã khiến anh trở nên mất tự tin vào y thuật của mình. Và người vực dậy lại sự tự tin đó là Sherlock Holmes, người thường ngày chẳng đủ quan tâm tới ai để nhận ra những cảm xúc của họ.

John có thể phủ nhận với Mycroft Holmes việc anh tin tưởng Sherlock, nhưng những hành động của anh thể hiện rất rõ niềm tin trong anh. Sau khi họ chỉ mới nói chuyện với nhau trong vòng tổng cộng 15 phút, khi Sherlock mời John cùng anh đến hiện trường của một vụ án, dù chẳng biết mình đi đâu, John cũng ngay lập tức đi theo. Đến nơi, anh chính mắt thấy đám cảnh sát này chỉ miễn cưỡng chấp nhận Sherlock và chẳng mấy ai ưa anh. Trung sĩ Donovan còn khuyên John tránh xa Sherlock ra vì sẽ có một ngày, kẻ giết người sẽ chính là Sherlock Holmes. Chỉ vài phút sau lời khuyên đó, John bị một kẻ tự xưng là “kẻ thù không đội trời chung” của Sherlock bắt cóc và tra hỏi. Vậy mà khi Sherlock nhắn tin nhờ anh đến giúp, anh vẫn đến và tỏ ra hoàn toàn bình thường và không có ý truy hỏi “kẻ thù” kia là ai, dù anh có nhận xét là “trong đời thực chẳng ai có kẻ thù không đội trời chung cả”. Anh chỉ đơn thuần tin tưởng Sherlock khi anh ta nói không cần phải bận tâm.

Sherlock và John phá án

Ta cần nói đến cuộc đối thoại giữa Sherlock và John khi họ tưởng nhầm đối phương là người đồng tính. Chẳng có gì ngạc nhiên khi John hiểu nhầm như vậy khi ba người quen khác nhau của Sherlock trong cùng một buổi tối đó đã ngầm hỏi có phải John là bạn trai của Sherlock, và Sherlock chẳng thèm lên tiếng phủ nhận. Lời nói của anh còn gần như khẳng định điều đó.

John: Vậy tức là anh không có bạn gái?
Sherlock: Bạn gái à? Không phải là lĩnh vực của tôi.
John: À. Anh có bạn trai không? Nếu có thì cũng không sao.
Sherlock: Tôi biết là không sao.
John: Vậy anh có bạn trai?
Sherlock: Không.
John: Được. Anh vẫn độc thân. Giống tôi.
Sherlock: John, tôi nghĩ anh nên biết, tôi dành hết thời gian cho công việc và tôi cảm thấy vinh dự nhưng tôi không muốn tìm…
John: Không… không phải tôi đang hỏi. Tôi chỉ muốn nói, tất cả đều không sao cả.
Sherlock: Được. Cảm ơn.

Có ba điều khiến gây ấn tượng với tôi về cảnh này. Thứ nhất, đây là cuộc đối thoại về tình cảm và giới tính thẳng thắn và trung thực nhất giữa hai người đàn ông mà tôi từng xem trong một bộ phim. Thứ hai, đây là hai người đang tìm hiểu nhau để thuê nhà trọ cùng nhau. Họ đang cần phải biết về những thói quen của nhau để đánh giá xem họ có hợp để sống cùng nhau hay không. Suốt cuộc đối thoại này, cả John và Sherlock đều đang cố gắng bày tỏ, bằng một cách rõ ràng nhất mà hai người đàn ông Anh có thể, rằng dù người kia có đồng tính thật thì cũng không thành vấn đề. Đó sẽ không phải là lý do khiến một trong hai người đùng đùng bỏ đi. Và thứ ba, Sherlock. Sherlock trong cuộc đối thoại này tỏ ra khéo léo nhạy cảm một cách đáng ngạc nhiên. Những cảnh khác trong cùng tập phim cho thấy Sherlock chẳng ngại gì khi làm tổn thương người khác với những những lời cộc lốc của mình. Vậy mà khi từ chối John, anh tỏ ra rất nhẹ nhàng và gần như lo sợ sẽ làm tổn thương John. Và đây là người hết lần này sang lần khác vô tình làm tổn thương Molly Hooper, cô gái tại bệnh viên nơi Sherlock thường qua lại làm thí nghiệm, người bao năm nay ôm mối tình đơn phương đối với anh.

Trở về số 221B Phố Baker, Lestrade giả bộ mở một cuộc khám nhà tìm ma túy để ép Sherlock trả lại bằng chứng vụ án cho cảnh sát. John ngay lập tức lên tiếng bênh vực Sherlock, và rõ ràng là anh không thể tưởng tượng được tại sao người thông minh tài ba như Sherlock lại có thể nghiện ma túy. Sherlock gần như phải kéo John ra một góc và dù anh không phủ nhận điều gì, rõ ràng anh cũng tỏ ra xấu hổ và có lẽ là lo sợ anh sẽ mất đi lòng tôn trọng của John ngay lúc đó. Ánh mắt Sherlock nhìn John lúc đó như muốn xin John chấp nhận anh là người như thế. Điều đáng ngạc nhiên là phản ứng duy nhất của John là, “Thật à?” rồi im lặng.

Là một người lính, John có địa vị được tôn trọng nhất định trong xã hội, và sống với một người có quá khứ nghiện ngập và rất có thể vẫn giữ ma túy trong nhà là một rủi ro lớn. Một lý do anh bất hòa với em gái chính là vì cô ta nghiện rượu. Vậy mà chỉ với những gì anh biết về Sherlock trong vòng chỉ một ngày, anh sẵn sàng chấp nhận điều này về Sherlock như thể đó chỉ là một thói xấu nho nhỏ.

Và đến cuối phim, Sherlock bày tỏ tình bạn sâu sắc tương tự với John bằng cách giúp anh hủy bằng chứng giết người sau khi John bắn chết kẻ tội phạm họ đang truy đuổi. Sherlock ban đầu không biết người bắn là John và đã bắt đầu giải thích cho cảnh sát cách tìm người bắn súng kia, nhưng khi đang nói và nhận ra người đó chính là John, anh bỗng im bặt và phủ nhận tất cả. Anh không những không tố cáo John với cảnh sát mà còn với John, “Cần rửa sạch vết thuốc súng trên tay anh… chúng ta nên tránh phải ra tòa vì vụ này.”

Sherlock có vẻ cho rằng John dù thế nào cũng không phải vào tù vì giết người nhưng trên thực tế, đó là điều khó tin. Kịch bản không nói nhưng khẩu súng đó nhiều phần là bất hợp pháp. John đã rời quân đội, và là một người đang được điều trị tâm lý, chắc chắn anh không thể có giấy phép cầm súng. Người John vừa bắn chết lúc đó không hề có vũ khí trong tay, và Sherlock cũng không thể chứng minh hắn đang đe dọa mạng sống của anh. John không thể chứng minh mình đã hành động để tự vệ hay bảo vệ Sherlock. Nếu phải ra tòa, tòa án hoàn toàn có thể cho rằng John đã giết người và vào tù là điều rất rõ ràng. Sherlock có thể thoát tội chỉ bằng cách nói rằng anh không biết thủ phạm là John, nhưng khi đã giúp John hủy bằng chứng thì anh đã trở thành tòng phạm.

Tình bạn giữa Sherlock Holmes và John Watson là một trong những điều được thể hiện xuất sắc nhất trong Sherlock. Ngay cả khi xem tập đầu, A Study in Pink, sự thân thiết kia và việc họ hiểu nhau ngay từ những giờ phút đầu tiên, khiến ta gần như quên đi rằng họ chỉ vừa mới gặp nhau. Cả tập phim như tồn tại chỉ để chứng minh rằng họ thực sự cần nhau, hiểu nhau, và hợp tác rất ăn ý. Những tập phim sau sẽ chỉ càng chứng minh họ như hai nửa của nhau – mỗi người có những tính cách khác nhau mà khi họ ở bên nhau, họ trở thành những người tốt hơn, thành một bộ đôi hoàn hảo. Đây là hai con người đã sẵn là những nhân vật hấp dẫn, nhưng khi đưa họ đến cùng nhau, họ càng có thể tỏa sáng hơn.

© Xuân Hiền @Quaivatdienanh.com


Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên Facebook của chúng tôi