Trong giới điện ảnh mà nói — một số người thấy hơi ray rứt; một số khác
thấy dứt khoát không còn phù hợp. Đối với Francis Ford Coppola, có thể
là tương lai.
‘Các hãng phim ngày nay sản xuất nước ngọt Coca-Cola. Họ biết cứ giữ
nguyên hương vị là sẽ kiếm được tiền’: Francis Ford Coppola, sẽ rời bỏ
California để đến Putney, Anh
|
Ông giải thích rằng ông có ý tưởng cho một cảnh quay không theo quy ước ở
giữa chừng bộ phim
Megalopolis, sử thi không tưởng được thực hiện nhiều
thập kỷ ròng rã. Cảnh đó xảy ra ngay sau khi một vệ tinh đâm vào thành
phố New Rome: một kiến trúc pha tạp thủ đô đế quốc cổ đại suy đồi với
thành phố New York ngày nay.
Sau thảm họa, màn ảnh chuyển sang
màu đen và đèn trong rạp bật sáng một nửa, một người hướng dẫn sẽ cầm
micro chạy vội đến trước màn hình và phát biểu với khán giả. “Và đây là
lúc,” ông nói tiếng Anh giọng Ý rền vang hài hước, “chuyện trở nên thú
vị.”
Ở tuổi 85, bạn có thể nghĩ Coppola là một nguyên lão đức cao
vọng trọng của điện ảnh. Suy cho cùng, ông là đạo diễn của một số tác
phẩm kinh điển được ca ngợi nhất trong nửa thế kỷ qua, từ bộ ba
Bố già đến
Apocalypse Now.
Nhưng nghe ông nói về bộ phim mới nhất kỳ quặc của ông, chỉ càng khẳng
định ông là một kẻ lập dị như ông vẫn luôn là: gã cướp biển cuối cùng
của Hollywood xưa.
“La Mã cổ đại ngày nay là gì? Là nước Mỹ”: Aubrey Plaza vai Wow Platinum trong Megalopolis
|
Ông đã lên Zoom từ Liên hoan phim quốc tế Toronto, nơi
Megalopolis
lần đầu tiên công chiếu tại Bắc Mỹ vào đầu tuần rồi. (Hồi tháng 5, buổi
công chiếu toàn cầu của bộ phim đã được tổ chức tại Cannes, nhận lãnh
những phán quyết đa dạng nhất từ các nhà phê bình trong hàng chục năm
đưa tin về liên hoan phim này: từ kiệt tác đến hỗn tạp, và đủ mọi sắc
thái ở giữa.)
Kết nối qua máy tính xách tay; địa điểm, một phòng
khách sạn vô danh. Nhưng cách ông nói năng sinh động, uyên thâm,
sắc-nhọn khiến cho có cảm giác như thể đang ngồi trên thùng rượu úp
ngược bên ngoài một quán rượu Sicilia, chai Etna Rosso thứ hai êm dịu
trong vò thủy tinh, mà chuyện trò vậy.
Dù sao thì: phần thú vị. Trong khi chuẩn bị quay
Megalopolis
vào năm 2021, Coppola đã yêu cầu Amazon phát triển một phiên bản tùy
chỉnh của phần mềm nhận dạng giọng nói Alexa, được lưu trữ trong một
thiết bị đặc biệt tại các rạp chiếu phim được chọn. Giữa phim, khán giả
sẽ được mời đặt câu hỏi về thảm họa mà họ vừa chứng kiến cho nhân vật
chính, một kiến trúc sư có tầm nhìn xa do Adam Driver thủ vai — và trợ
lý ảo Alexa này sẽ hướng dẫn máy chiếu của rạp chiếu phim chiếu câu trả
lời phù hợp nhất từ một lựa chọn đã quay trước.
Coppola và Adam Driver trên trường quay Megalopolis
|
“Tưởng tượng đi!” Coppola cười rạng rỡ. “Bạn có thể xem
Megalopolis năm lần trong tuần đầu công chiếu và mỗi lần mỗi khác! Sẽ là tương lai của điện ảnh và rạp chiếu bóng xưa hòa làm một!”
Đúng
vậy, nhưng liệu có bao giờ thành công không? Than ôi, chúng ta sẽ không
bao giờ biết được: năm 2022, khoản lỗ của Alexa trở nên không thể duy
trì và Amazon đã sa thải hàng nghìn nhân viên, trong đó có đơn vị
phát triển công nghệ cho
Megalopolis. Trong cơn tuyệt vọng,
Coppola đã sẵn sàng từ bỏ hoàn toàn màn trình diễn choáng ngợp đó, nhưng
Driver đề xuất giải pháp thay thế: có lẽ vẫn có thể đưa vào bản cắt
cuối cùng một trong những câu trả lời đã được quay của anh và người
hướng dẫn rạp chiếu phim, thay vì khán giả, có thể chiếu giải đáp cho
câu hỏi đã thỏa thuận trước lên màn ảnh? Thế là, tại các buổi chiếu
Megalopolis
ở liên hoan phim — và tại một số rạp chiếu bóng để phát hành tại Anh
vào cuối tháng này — trong một vài khoảnh khắc điên rồ bối rối ấy, bộ
phim tràn ra khỏi màn ảnh đi vào cõi đời.
“Ở dạng cuối cùng, chỉ
còn chút xíu vậy thôi,” Coppola nói. “Nhưng tất cả những ai xem đều sửng
sốt khi thực sự thấy.” Sự kinh ngạc đó nên mở rộng ra hơn cho
Megalopolis, bộ phim đã đạt được vị thế huyền thoại là một trong những bộ phim vĩ đại chưa từng được thực hiện trong hơn 40 năm qua.
Megalopolis đã đạt được vị thế huyền thoại là một trong những bộ phim vĩ đại chưa từng được thực hiện trong hơn 40 năm qua
|
Cảm hứng đầu tiên xuất hiện khi Coppola đang nghiền ngẫm những sử thi La Mã vào cuối những năm 1970, giữa thời điểm phát hành
Bố già Phần II và
Apocalypse Now.
Ông thấy mình bị cuốn hút vào một âm mưu chính trị vào năm 63 trước
Công nguyên, trong đó nguyên lão Catiline đã lập ra một âm mưu đẫm máu
và cuối cùng đã bị ngăn chặn nhằm kích động những người nghèo và những
người bị tước quyền công dân của đế chế và lật đổ Viện Nguyên lão. Sau
đó là bước ngoặt — không khác gì bước ngoặt vào cuối những năm 1960
Coppola và đồng biên kịch John Milius chuyển cuốn tiểu thuyết về châu
Phi thuộc địa của Joseph Conrad thế kỷ 19,
Heart of Darkness,
đến Việt Nam đương đại đang bị chiến tranh tàn phá. “Tôi đột nhiên nhận
ra: La Mã cổ đại ngày nay là gì?” ông nói. “Là nước Mỹ.”
Theo
thời gian, khái niệm Hoa Kỳ là một đế chế đang sụp đổ càng trở nên cộng
hưởng hơn. (Coppola chỉ ra rằng tài năng làm phim của ông luôn là tầm
nhìn xa: chỉ vài tháng sau khi quay xong bộ phim ly kỳ về việc nghe lén
The Conversation,
vụ bê bối Watergate đã nổ ra trên báo chí Mỹ.) Nhưng trong những năm
tiếp theo, dự án đó liên tục bị đình trệ — và sau khi phát hành bộ phim
ly kỳ xử án
The Rainmaker năm 1997, Coppola ngày càng chán nản đã tự
nguyện “nghỉ phép dài hạn” để suy ngẫm về phương pháp và phong cách của
mình, và thanh tẩy sự vỡ mộng với Hollywood.
Francis Ford Coppola (giữa) và Marlon Brando trên trường quay The Godfather (1972): thành công vang dội của bộ phim và phần tiếp theo đã giúp cứu Paramount
|
Hệ thống này đã vui vẻ phát triển nhờ những bộ phim ăn khách của ông:
hai phim
Bố già đầu tiên đã giúp cứu Paramount; doanh thu phòng vé của
Dracula của Bram Stoker ngang ngửa với
Batman Returns.
Nhưng hệ thống này từ lâu cũng đã phẫn nộ vì ông nhanh nhảu từ chối
những thông lệ và cung cách của nó, ngay từ khi ông bất chấp các quy tắc
của công đoàn, vốn đã trói tay các hãng phim vào những năm 1960.
Ngày nay, tình hình cũng tương tự. Không có hãng phim nào bỏ tiền cho
Megalopolis,
vì vậy Coppola đã tự huy động ngân sách 120 triệu đôla bằng cách bán đi
phần lớn đế chế rượu vang thịnh vượng của mình ở California (trong khi
vẫn giữ lại điền trang Inglewood ở Thung lũng Napa mà ông đã mua vào năm
1975 bằng số tiền thu được từ
The Godfather).
Do đó, sự phẫn nộ vẫn âm ỉ. Ngay trước buổi ra mắt
Megalopolis tại Cannes, các bài báo đã xuất hiện trên
Variety và
Guardian
với những lời phàn nàn ẩn danh về sự hỗn loạn trên phim trường — và
những tuyên bố có khả năng gây tổn hại hơn, cũng ẩn danh, rằng Coppola
đã có hành vi tiếp xúc cơ thể không phù hợp với một số diễn viên quần
chúng nữ trong quá trình quay một cảnh trong hộp đêm.
‘Tôi luôn cảm thấy mình như một sản phẩm của Hollywood’: Francis Ford Coppola (phải) và Dennis Hopper trên trường quay Apocalypse Now (1979)
|
Trong bằng chứng video được cho là gây chấn động, có thể nhìn thấy ông
đang nói chuyện với hai nữ diễn viên, thân mật ôm người thứ ba và nhảy
một chút với người thứ tư — người này sau đó đã đăng trên mạng xã hội
rằng Coppola “không làm gì khiến tôi hay bất kỳ ai trên phim trường cảm
thấy khó chịu,” và làm rõ rằng điệu valse là do cô ấy xúi giục. “Ông ấy
không làm gì ngoài sự chuyên nghiệp, một quý ông, ông ấy giống như một
ông già người Ý dễ thương, chạy tới chạy lui trên phim trường,” cô nói
thêm.
Tuy nhiên, sau đó
Variety tìm ra nữ diễn viên thứ
ba, người đã nói với tạp chí rằng cô ấy “sốc” trước hành vi của Coppola
và hiện đang kiện ông và những người khác để đòi bồi thường thiệt hại.
Hai ngày sau cuộc phỏng vấn với
The Telegraph, mọi chuyện trở
nên tồi tệ hơn. Bản thân Coppola (phủ nhận rằng mình không thể hiện bất
kỳ “sự thiếu tôn trọng” nào đối với những người phụ nữ đấy) kiện
Variety
tội phỉ báng, vì những “tuyên bố sai sự thật và phỉ báng” trong bài
báo, video đi kèm, và cáo buộc tờ báo này “ác ý” đối với ông. Từ ngữ
mạnh mẽ — nhưng theo người ngoài cuộc nhận thấy, giọng điệu đưa tin của
họ khá kỳ lạ: giữa những dòng chữ, bạn cảm nhận được một quyết tâm sắt
đá muốn cài cắm điều gì đó, bất cứ điều gì.
Clodio, một kẻ xa hoa hưởng lạc chuyển sang mị dân, là Shia LaBeouf nổi tiếng thất thường trong Megalopolis (2024)
|
“Bạn biết đấy, tôi luôn cảm thấy mình như một sản phẩm của Hollywood,”
Coppola dám nói thẳng ra luôn. “Tôi đến đó để theo đuổi tất cả những thứ
đẹp đẽ mà họ đang tạo ra. Tôi đã vô cùng kinh ngạc về nơi này. Tôi được
làm việc cho Roger Corman; tôi được gặp Vincent Price. Giờ thì
Hollywood không còn muốn tôi nữa. Họ là những bậc cha mẹ không thừa nhận
đứa con ngang bướng — họ đã tạo ra tôi, giờ thì họ không muốn tôi nữa.
Tôi hiểu điều đó, nhưng vẫn tổn thương cảm xúc. Tôi chấp nhận, nhưng
cũng không chịu đựng được.”
Về sự hỗn loạn trong quá trình sản xuất
Megalopolis
mà báo chí đưa tin: “Ở Hollywood, từ hỗn loạn chỉ có nghĩa là ‘không
phải những gì từng quen thuộc,’” ông khịt mũi. “Các hãng phim ngày
nay làm cái việc sản xuất Coca-Cola. Họ biết cứ giữ nguyên hương vị là
sẽ kiếm được tiền. Nhưng nghệ thuật là hỗn loạn. Muốn nghệ thuật hiệu
quả thì phải có điều gì đó không ổn.”
Dưới con mắt của một hãng
phim thì e là khó lòng tập hợp được dàn diễn viên của bộ phim này. Bao
gồm hai tài năng “bị xa lánh” đáng chú ý, cả hai đều đóng vai úp mở nhại
Trump. Có ông trùm ngân hàng tóc vàng Crassus của New Rome — do Jon
Voight thủ vai, một trong những người hiếm hoi ủng hộ Trump ra mặt và tự
hào của Hollywood. “Nghệ thuật cao hơn chính trị — hoặc ít nhất là nên
như vậy,” Coppola nhún vai. “Dàn diễn viên của tôi sẽ bỏ phiếu theo
những hướng khác nhau trong cuộc bầu cử sắp tới, và tôi yêu từng người
trong tất cả họ.”
Ông trùm ngân hàng tóc vàng Crassus của New Rome — do Jon Voight thủ vai
|
Người thứ hai, vào vai Clodio, một kẻ xa hoa hưởng lạc chuyển sang mị
dân, là Shia LaBeouf nổi tiếng thất thường, đã bị sa thải hoặc, như anh
vẫn kiên quyết khẳng định, đã rời bỏ bộ phim ly kỳ
Don’t Worry Darling
vì những gì đạo diễn Olivia Wilde miêu tả là “năng lượng gây gổ” của
anh trên phim trường. (LaBeouf còn phải ra tòa vào tháng tới vì cáo buộc
bạo hành gia đình của hai người bạn gái cũ, bao gồm ca sĩ FKA Twigs:
LaBeouf phủ nhận mọi cáo buộc.)
“Shia có vấn đề,” Coppola thừa
nhận. “Cậu ta rất tài năng, nhưng có một loạt vấn đề. Và trên phim
trường, cậu ta thực sự tạo ra xung đột rất lớn. Phương pháp của Shia rất
khó chịu và phi logic, khiến tôi phải vò đầu bứt tóc. Nhưng tôi nghĩ
cậu ấy đang sạc điện cho phim trường đến mức phản ứng của cậu ấy sẽ âm
hưởng sự thật thuần túy. Dennis Hopper đã làm tương tự trong
Apocalypse Now. Anh ấy sẽ điên rồ đến mức ngay cả Brando cũng muốn ném chuối vào anh ta.”
Có
bao giờ ông cảm thấy mình quá già để vẫn có thể chịu đựng được những
điều này không? Ông thở dài. “Giả sử có một diễn viên chỉ diễn được
tuyệt hay nếu bạn lấy cờ-lê gõ đầu anh ta. Bạn có gõ không?” Người viết
bài này trông có vẻ hoang mang. “Tất nhiên là phải làm rồi!” ông gầm
lên. “Quá trình này rất đau đớn, nhưng kết quả xứng đáng.”
‘Khi bạn nhảy vào cái chưa biết, bạn chứng tỏ mình tự do’: với Dustin Hoffman, trái, trên phim trường Megalopolis
|
Nói về những kết quả đáng giá, thì bộ phim mới nhất của ông có ảnh hưởng gì đến di sản của ông?
Megalopolis
ngông cuồng và tham vọng khủng khiếp — nhưng cũng gây chia rẽ sâu sắc,
như những lần ra mắt ở các liên hoan cho thấy. “Di sản là thời tiết,”
ông nhún vai. “Mới phút trước bạn quan trọng, phút tiếp theo bạn bị lãng
quên, rồi bạn được hồi sinh sau nửa thế kỷ. Giải thưởng mà tôi theo
đuổi không phải là giải thưởng hay tiền bạc. Đó là khi những nhà làm
phim trẻ tuổi đã làm được gì đó hay đẹp nói ‘Tôi muốn làm phim vì tôi đã
xem một trong những bộ phim của ông.’ Chúa ơi, thật tuyệt khi được trở
thành một phần của chuỗi liên tục đó.”
Ông nồng nhiệt với chủ đề
đấy. “Nhìn Jacques Tati mà xem. Một nhà làm phim người Pháp tài ba,
thiên tài thực thụ, đã gom góp hết của nả và vay mượn thêm để có thể làm
bộ phim mà không ai muốn ông làm. Và đó là một thất bại khủng. Ông ấy
mất sạch. Nhưng bộ phim đó chính là
Playtime.” (Gần 60 năm sau,
bộ phim hài này của Tati thường xuyên góp mặt trong danh sách những bộ
phim hay nhất từng được thực hiện do các nhà phê bình bình chọn.) “Ý tôi
là,” Coppola cười, “không có bộ phim nào hay hơn. Khi bạn nhảy vào cái
chưa biết, bạn chứng tỏ mình tự do.”
Megalopolis ngông cuồng và tham vọng khủng khiếp — nhưng cũng gây
chia rẽ sâu sắc, như những lần ra mắt ở các liên hoan cho thấy. “Di sản
là thời tiết,” ông nhún vai. “Mới phút trước bạn quan trọng, phút tiếp
theo bạn bị lãng quên, rồi bạn được hồi sinh sau nửa thế kỷ”
|
Một giới hạn như vậy đang ở ngay phía trước. Mặc dù
Megalopolis có thần thái của một tuyên bố nghệ thuật khép lại, nhưng Coppola đã sẵn sàng quay bộ phim tiếp theo của mình. Với tựa đề
Glimpses of the Moon,
đây là chuyển thể phỏng theo tiểu thuyết của Edith Wharton năm 1922,
“với các yếu tố âm nhạc và vũ đạo mạnh mẽ,” ông giải thích. “Tôi đã biến
nó thành một món ăn rất kỳ lạ.”
Ông hy vọng sẽ quay phim ở Anh
và châu Âu — “được tài trợ theo cách thông thường, với các khoản trợ cấp
quốc gia, vì tôi hết vay mượn được nữa rồi” — sau khi chuyển đến
Putney, tây nam London theo kế hoạch. Hồi tháng 4 năm nay, Coppola mất
người vợ đã bên ông 61 năm, nhà làm phim tài liệu Eleanor Coppola. “Và
bây giờ, bất cứ khi nào tôi ở Napa, tôi đều nhớ nàng mỗi ngày. Vì vậy,
tôi muốn sống ở London, vì đó là nơi duy nhất tôi không có bất
kỳ ký ức nào về việc từng ở bên nàng.”
Điều ông mong đợi nhất là
tìm ra cách thực hiện bộ phim mới này khi ông tiếp tục: gã cướp biển già
bỏ trốn lần nữa. “Tương lai của điện ảnh là thứ mà chúng ta chỉ có thể
mơ mộng và tự hỏi,” ông nói. “Và chúng ta không có chút manh mối nào về
việc nó sẽ trông ra sao.
Tinh thần vui đùa: Coppola trên trường quay Finian’s Rainbow (1968) cùng con trai Gian-Carlo, đã tử nạn trong một vụ tai nạn tàu cao tốc năm 1986, hưởng dương 22 tuổi
|
“Nhưng tôi sẽ nói thế này,” ông nói thêm, giơ ngón tay lên. “Những bộ
phim mà thế hệ cháu chắt chúng ta sẽ làm sẽ rất phi thường.”
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Telegraph