Là một trong những nhà làm phim thành công nhất của Pháp, Luc Besson
nhận ra người phụ nữ cạnh ông tại bữa tiệc tối ở Bordeaux là một nữ diễn
viên tham vọng, đang hướng đến sự thăng tiến.
Luc Besson và Scarlett Johansson trên trường quay Lucy [Ảnh: Jessica Forde/Universal Pictures]
Cả hai nói chuyện hàng tiếng đồng hồ ở sự kiện xảy ra cách đây đã lâu,
và Besson, 55 tuổi, đi đến ý tưởng “một phim giải trí có quan điểm triết
lý” về vận hành của tế bào não và làm sao con người được cho là chỉ
dùng có 10% năng lực não bộ. (Mặc dù bộ phim sử dụng số liệu đó trên
danh nghĩa, các nhà khoa học từ lâu đã nói rằng chúng ta sử dụng gần như
toàn bộ não bộ.)
Và thế là
Lucy ra đời: Trong phim,
nhân vật trên tựa phim, một sinh viên người Mỹ ở Đài Loan (do Scarlett
Johansson đóng), tình cờ chạm trán một nhóm buôn lậu và đi từ chỗ là nạn
nhân kinh hãi trở thành siêu nhân khi cô nhiễm một loại thuốc mới làm
cho năng lực thần kinh của cô tăng theo hàm mũ.
Nguồn cảm hứng
ban đầu cho Lucy — một phụ nữ thách thức những kỳ vọng — là dấu ấn cho
mọi phim của Besson, nhất là phim về phụ nữ biến thành người hùng bất
thường và kiên gan trong bạo lực. Họ bao gồm một tội phạm trở thành sát
thủ của chính phủ trong
La Femme Nikita (1990), một cô bé 12 tuổi lém lỉnh phải lòng một tay giết mướn trong
Léon: The Professional (1994) và một người ngoài hành tinh cứu vũ trụ trong
The Fifth Element (1997).
Besson
đã đạo diễn tám phim, trong đó có một chùm ba phim hoạt hình, trong
thời kỳ chuyển tiếp, và đã lâu rồi kể từ khi một trong những vai nữ
chính mạnh mẽ nhất của ông cộng hưởng với khán giả Mỹ. Tuy
Lucy có thể gợi ý rằng ông đang nhen lại ánh hào quang cũ, nhưng ý định của ông không phải vậy.
Nhân vật của Scarlett Johansson cùng với những kẻ xấu trong phim Lucy [Ảnh: Jessica Forde/Universal Pictures]
“Nếu tôi làm lại một phim tôi đã làm trước đây, vậy thì có nghĩa lý gì?”
Besson nói trong một phỏng vấn qua điện thoại bằng giọng nhã nhặn,
trọng âm tiếng Anh cần đôi chút giải thích. “Mục đích là, câu chuyện nói
về não bộ, quan trọng hơn gấp 10 lần.” Để lý giải sự tiến hóa của nhân
vật, ông cần bắt đầu với “một cô gái không thể tự bảo vệ mình, tình
huống xấu nhất mà tôi tìm thấy.”
Khi tác dụng thuốc tăng lên,
Lucy bắt đầu nhìn thấy, và kiểm soát, thực tiễn ở mức độ nguyên tử. Với
Johansson, trước khi có sự chuyển biến đó, “Lucy có thể là bất cứ ai,”
cô nói. “Bất cứ ai ở tuổi 20.”
Để chuẩn bị cho vai diễn,
Johansson hỏi Besson về nền tảng của Lucy, và ông giới thiệu cho cô 25
trang về “mối tình đầu của Lucy, khi cô bắt đầu có kinh nguyệt, mọi
chuyện,” ông nói. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng “để có thể cảm thấy chắc ăn,”
ông cười lớn nói. “Đó là cách làm cho diễn viên thấy cô có thể tin
tưởng ở bạn.”
Than ơi, câu chuyện nền kết thúc không quan trọng
cho lắm vì Lucy nhanh chóng chuyển sang “trạng thái chiến-hay-chạy”,
Johansson nói, bổ sung rằng những chủ đề rộng hơn đã gây cảm hứng cho
Besson là rất thuyết phục, nhưng không liên quan đến diễn xuất của cô.
“Công
việc của tôi là thể hiện một nhân vật tuyệt vọng tìm lại con người từng
có, để cô có thể sống sót qua sự chuyển đổi này,” cô nói. “Điều cô trải
nghiệm không phải là triết học. Mà là vật lý học.”
Isabelle Adjani (trái) trong phim Subway (1985)
“Khi lần đầu Luc miêu tả hành trình của nhân vật, có vẻ như đây là đỉnh
điểm của toàn bộ các tác phẩm của ông,” cô nói. “Vì, đến cuối, Lucy vượt
không gian và thời gian, và những quy luật về nhân vật này không áp
dụng được. Ông để mọi thứ tự do phát triển.”
Besson luôn bị thu hút với sự đối lập, ông nói: “Tôi quan tâm đến việc thể hiện điểm mạnh của phụ nữ và điểm yếu của đàn ông.”
Các
nhân vật nữ của ông có nguồn gốc từ những mỹ nhân nguy hiểm trên màn
ảnh mà ông ngưỡng mộ thời trẻ, những người ông nghĩ rằng có “nữ tính tột
bậc — đồng thời, rất kiên cường,” ông nói. Ông viện dẫn các vai diễn
của Faye Dunaway trong
Bonnie and Clyde,
The Thomas Crown Affair và
Network.
Ông cũng yêu thích các nhân vật do Lauren Bacall, Audrey Hepburn, Mia
Farrow và Shelley Duvall thể hiện. “Sự pha trộn giữa sức quyến rũ và bí
ẩn,” ông nói.
Phim đầu tiên của Besson thu hút sự chú ý,
Subway
năm 1985, do Isabelle Adjani trong vai người vợ xinh đẹp của một tay
gangster. Besson nói ông đã sáng tạo nhân vật của cô thành biểu tượng
của phong cách sống tư sản. “Lúc đó tôi rất trẻ. Khi người ta trẻ người
ta cảm nhận như vậy.”
Jean Reno và Natalie Portman trong phim Léon: The Professional (1994) [Ảnh: Columbia Pictures/Everett Collection]
Khi ở tuổi 20, Besson có mối quan hệ với nữ diễn viên Anne Parillaud,
người mà ông nói rằng đầy bí ẩn về quá khứ của cô. Tính bí ẩn đó khơi
cảm hứng cho ông viết nên nhân vật nữ gián điệp của chính phủ có tên
Nikita dành cho cô. Ông nói ông sẽ không đạo diễn bộ phim đó nếu nhân
vật chính là đàn ông. “Quá kinh điển.”
Ông đã viết phim tiếp theo, quả bom phòng vé
Léon: The Professional, cho Jean Reno (cũng tham gia
Nikita).
Bộ phim còn đáng chú ý vì đã bắt đầu sự nghiệp cho Natalie Portman,
trong vai Mathilda, cô gái được nhân vật sát thủ của Reno đỡ đầu.
“Nhân
vật của cô sinh ra là để đóng cặp với Léon,” Besson nói. “Khi tôi lên
bố cục, tôi đã nghĩ điều gì có thể khiến anh ta phản ứng: đủ loại động
vật, con người và thậm chí cây cối. Tôi giữ lại ý tưởng cây cối và một
cô bé.”
Besson đã viết về điều làm nên bộ phim thành công thương mại nhất của ông,
The Fifth Element.
Nhân vật Leeloo của Milla Jovovich trong The Fifth Element
“Lúc đó, nhân vật phản diện luôn là đàn ông, xấu xa, đánh giết mọi
người. Tôi nghĩ, ‘Vậy thì có gì ngạc nhiên nữa?’” ông nói về Leeloo, do
Milla Jovovich đóng, một vật thể sống chiến đấu chống cái ác. “Cô ấy trẻ
trung và cô hạnh phúc. Thật thú vị.”
Besson có phần cảnh giác
với sự khen ngợi mà các nhân vật nữ của ông đã nhận được. “Tôi cố gắng
bình đẳng. Tôi xây dựng nhân vật nữ cũng y như xây dựng nhân vật nam.
Tôi mừng là người ta nhớ các nhân vật nữ. Nhưng còn các nhân vật nam thì
sao?”
Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi