“Trời ơi, bạn đâu có bao giờ chuẩn bị cho cảm giác ngoặt cua góc thật
nhanh và thật là khó tin,” đạo diễn Wright nói trong một phỏng vấn với
IndieWire. “Chuyện đó — với tư cách đạo diễn, chính là điều tôi muốn
khán giả cảm nhận lúc xem phim.” Cam kết ấy đã đem lại một trong những
tác phẩm phim hành động được đạo diễn xuất sắc nhất bao năm, nhưng để
được vậy không dễ chút nào.
Khoái cảm bản năngVới Wright, ý tưởng quay bộ phim ăn
cướp nói về một tay lái trẻ làm nhiệm vụ lái xe tẩu thoát bằng cách sử
dụng hiệu ứng thị giác là chuyện không bao giờ tính tới.
“Nếu bạn
làm một phim rượt đuổi ô tô mà lại chẳng quay một cảnh rượt đuổi xe nào
cả, vậy là nghĩa lý gì?” anh hỏi. “Nếu phần việc của tôi chỉ là ngồi
trước phông màu xanh lá quay người ta phản ứng và bẻ lái điên cuồng, vậy
thì tôi làm cái gì?”
Một trích dẫn lời lẽ rắn mặt mà người ta có
thể kỳ vọng là từ một trong số những đạo diễn quá nam tính của
Hollywood, một truyền thống hồi lại tận từ thời Howard Hawks* và tiếp
tục suốt từ bấy đến Michael Bay — chứ không phải từ một gã làm phim lập
dị đằng sau những phim hài sinh động như
Shaun of the Dead và
Hot Fuzz.
Nhưng tình trạng của Hollywood năm 2017 là thế: cần một đạo diễn phim
hài người Anh để nhắc nhở ngành công nghiệp điện ảnh thương mại Mỹ những
điều họ từng làm rất giỏi.
Wright thích nói đùa trong những cuộc phỏng vấn là anh đã dành 12 năm qua thuyết phục đạo diễn Walter Hill rằng bộ phim đua xe
The Driver năm
1978 của ông ấy là một kiệt tác – gồm cả một cuộc hỏi đáp và trình
chiếu với Hill tại rạp New Beverly của ông bạn Quentin Tarantino và dành
cho nhà đạo diễn lão làng này một vai khách mời trong
Baby Driver.
Tài năng của Hill đối lập hoàn toàn với cách các hãng nghiện phim
chuỗi, ám ảnh CGI đã đánh mất thủ pháp riêng với những đạo diễn hành
động thiên về hiệu ứng. Đây là một đề tài Wright nói mãi không thôi.
“Phim
hành động có khuynh hướng trở nên ngày càng lớn theo kiểu để hoàn thành
điều đó cần phải vượt hơn cái gần nhất, nhưng tôi nghĩ có một thứ khoái
cảm bản năng trong việc xem rượt đuổi ô tô sao đó mà thực hơn,” Wright
nói tại sự kiện chiếu ra mắt
Baby Driver ở SXSW hồi tháng 3.
Wright đã thử tay nghề với trò chơi phim chuỗi nặng hiệu ứng
Ant Man
của Marvel trước khi từ bỏ vì khác biệt sáng tạo. Không phải là chuyện
mà anh nói chi tiết (tuy nhiên anh có nói với Kris Tapley của
Variety
rằng anh muốn làm một phim Marvel, nhưng anh không tin hãng phim đó
muốn làm một phim Edgar Wright). Nhưng Wright không cần nói nhiều về ý
định của anh, vì
Baby Driver – một phim hành động hè vui nhộn,
độc đáo – như một tuyên ngôn cho những gì cần thiết để hiện thực hóa lạc
thú tiềm ẩn và bị quên lãng của thể loại hành động.
Ansel Elgort và đạo diễn Edgar Wright (phải) trên trường quay Baby Driver
|
Hành động gặp gỡ âm nhạcĐể khán giả đắm mình vào ghế tài
xế với Baby (Ansel Elgort), Wright không chỉ muốn họ thấy hành động từ
góc nhìn của nhân vật, mà còn nghe nữa. Cài cắm trong nội dung phim là
Baby – mắc chứng ù tai, giống Wright hồi còn nhỏ – chỉ có thể trổ hết
tài lái lụa khi nghe bài hát được tuyển chọn kỹ lưỡng trên chiếc iPod
của cậu.
“Nếu bạn xem xét điện ảnh Hồng Kông, Thành Long và Ngô
Vũ Sâm, cả hai đều chỉ ra Gene Kelly** và âm nhạc của MGM là một trong
những ảnh hưởng lớn nhất,” Wright nói. “Tôi lấy giả thuyết rằng phim
Hồng Kông là phim nhạc kich và có khoảng năm phim lớn, năm phim hành
động, mỗi phim đều có ca khúc riêng. Rồi tôi [viết từng cảnh hành động]
cho các ca khúc.” Một ý tưởng tuyệt vời về mặt lý thuyết — nhưng đòi hỏi
một chiến lược phức tạp để trở thành hiện thực.
Dựng cảnh kỹ càngKhi
câu chuyện chuyển hướng và Baby buộc phải đương đầu với hoàn cảnh và
quan hệ của cậu với trùm ăn cướp (do Kevin Spacey đóng), sức quyến rũ
của những cuộc rượt đuổi tốc độ cao của Wright bắt đầu nhạt. Chỉ ra việc
sử dụng Los Angeles một cách chiến lược trong cái mà Wright gọi là “Bộ
ba thần thánh” những phim ăn cướp thập niên 90 –
Reservoir Dogs của Tarantino,
Point Break của Kathryn Bigelow, và
Heat của
Michael Mann – Wright nghiên cứu lịch sử đua xe tốc độ của thành phố
này. Anh muốn khai quật chìa khóa mở ra những cuộc tẩu thoát thành công
và chỗ nào người khác sai lầm, thậm chí đi tới mức trò chuyện với những
cựu tội phạm và đặc vụ FBI. Khi phim được chuyển tới Atlanta, thành phố
thuộc bang Georgia cung cấp ưu đãi hoàn thuế đến 30%, Wright làm lại
nghiên cứu đó và viết lại cho phim trở nên mang đặc thù địa điểm.
Edgar Wright làm nô lệ âm nhạc cho Baby Driver
|
.“Tôi cố giữ cho phim trong lãnh địa của hiện thực, theo nghĩa những thứ
bạn có thể thực sự làm được với ô tô và súng chứ không làm quá điên
cuồng,” Wright nói. “Hành động là tất cả những gì có thể thực sự xảy ra.
Tôi rất muốn ngươi ta có được cảm nhận lái xe tẩu thoát giữa sự truy
đuổi của cảnh sát là như thế nào vì [không phải] mọi người mơ tưởng viển
vông về chuyện cướp ngân hàng, nhưng tôi nghĩ hầu hết đều có mơ tưởng
viển vông về rượt đuổi xe tốc độ và [chính thứ] phim này muốn là bạn
nhìn thấy giấc mơ đó nhanh chóng trở thành một ác mộng.”
Không cắt nhanh cảnh hayYếu
tố quan trọng nhất liên quan đến phương pháp của Wright là quyết định
quay cảnh hành động một cách thực tế (không sử dụng hiệu ứng thị giác),
một nhiệm vụ trở nên khó khăn hơn bởi Wright từ chối “cắt” cảnh bằng
cách chạy nhiều máy quay từ nhiều góc quay khác nhau và rồi dựng cảnh
lúc làm hậu kỳ. Đó là phương pháp phổ biến an toàn mà Prescott nói anh
phải chiến đấu với hầu hết hãng phim.
“Nếu cảnh hành động hay,
không có lý do gì mà làm quá nhanh,” Prescott nói. “Khán giả thích xem
xe đang làm gì và bối cảnh và chuyện đang diễn ra.”
Eiza Gonzalez và Jon Hamm trong phim Baby Driver
|
Thay vì sáng tác cảnh hành động trong phòng biên tập, Wright làm theo phương pháp ở những phim thời kỳ đầu của Thành Long và
The Driver
của Hill, bằng cách thiết kế những cảnh quay chuyên cho từng hành động,
vốn cần có thời gian và biên đạo theo từng ca khúc. Với kinh phí chỉ
bằng con số lẻ của một phim bom tấn Hollywood, được cho có 57 ngày để
quay phim – Wright trích một phần thù lao đạo diễn đưa vào chế tác để
giữ được màn ba chạy rượt đuổi – với chỉ ba tuần cho đơn vị sản xuất thứ
hai,
Baby Driver phải được tính toán hết sức tỉ mỉ.
Prescott
thú nhận khi lần đầu Wright chào anh ý tưởng này anh không biết làm sao
mà người ta làm được, nhưng lúc anh nhìn thấy kịch bản phác họa
(storyboard) của Wright với các ca khúc kèm theo, anh bắt đầu hứng thú.
Prescott đi thăm hiện trường thật để ước lượng khoảng cách, rồi đưa tay
lái thế thân Jeremy Fry (
John Wick,
Jason Bourne) ra
xa lộ Atlanta làm thử. Treo mình ngoài cửa chiếc xe anh thuê, Prescott
ghi hình Fry đóng thế cảnh mạo hiểm bằng chiếc máy quay video rẻ tiền.
Sau đó anh và Wright tải đoạn phim này vào đoạn phim nháp để kiểm chứng
thời gian.
“Thế nên bây giờ chúng tôi đã biết nếu màn hành động
đó mất 12 giây trên xa lộ, thì cũng sẽ tốn cỡ chừng ấy thời gian ở hiện
trường thật,” Prescott nói. “Chúng tôi sẽ kiểm chứng thời lượng – nếu lỡ
nhịp, chúng tôi sẽ trao đổi về việc thay đổi cảnh mạo hiểm hoặc Edgar
có thể quyết định anh ấy muốn cắt cảnh.”
Trên trường quay Baby Driver
|
Hợp nhất hoàn hảoTrong hầu hết phim Hollywood hiện nay,
những nhóm quay chuyên về hành động như Prescott, Fry và điều phối mạo
hiểm Robert Nagle sẽ bị bỏ mặc xoay xở với thiết bị riêng, nhưng ở phim
Baby Driver
sự cộng tác chặt chẽ với đạo diễn tiếp tục trong quá trình sản xuất.
Theo Prescott, đây là nguyên nhân lớn cho sự hợp nhất hoàn hảo về hình
học và vật lý học trong các pha hành động trên phim
Baby Driver.
“Edgar
quan tâm tiểu tiết khủng khiếp, đến mức độ những gì anh làm với diễn
viên ở phần quay chính và điều đó ảnh hưởng thế nào đến những gì chúng
tôi làm ở phần quay phụ,” Prescott nói. “Nếu chúng tôi làm trước quay
180 độ vào và ra con hẻm – như bạn thấy trên trailer – Edgar muốn biết
chính xác Ansel đang làm gì với chiếc xe vào lúc bắt đầu pha mạo hiểm.
Anh muốn biết liệu cậu ta giữ chặt tay lái, hay đạp phanh, hay đánh lái
trở ngược. Giữa chi tiết hiệu quả với để cho hành động thuyết phục,
chính là thứ chuyển thành cảm giác đáng tin và bản năng.”
Wright
còn cho Elgort và Jon Hamm học căn bản về lái xe mạo hiểm để hành động
của họ trên phim đáng tin, bên cạnh đó cho biên đạo múa Ryan Heffington
làm việc với dàn diễn viên về thân thủ của họ, cả trong những cảnh hành
động lẫn không hành động.
Edgar Wright cùng Ansel Elgort xem lại một cảnh quay
|
Wright còn đưa một trong những biên tập cộng tác lâu năm của anh, Paul
Machliss, đến trường quay để đảm bảo hành động khớp với âm nhạc hoàn
hảo.
Trong cảnh rượt đuổi ô tô thứ nhì, trên bối cảnh hai phút rưỡi ca khúc
Neat, Neat, Neat
của nhóm nhạc The Damned, quay phim Bill Pope và Machliss nói rõ thời
lượng quay dài hơn phần nhạc. Wright quyết tâm không cắt hành động, cũng
không làm vỡ kế hoạch mỗi cảnh hành động một ca khúc, thế nên ngày chót
anh quay chèn thêm cảnh Elgort kinh hoàng trong lúc ca khúc dần kết
thúc và chơi lại nhạc để hoàn tất cuộc đào tẩu.
Mặc dù Wright làm
nô lệ cho các ca khúc, không nhất thiết anh làm nô lệ cho kịch bản phác
thảo của mình. Prescott nói anh chưa từng làm việc với đạo diễn nào
biết rõ mình muốn gì đến như vậy, mà lại linh hoạt trong hợp tác và đặt
ưu tiên hàng đầu cho ý tưởng hay nhất.
Mục tiêu ẩn của Wright là đưa khán giả vào chính giữa hành động – nhịp
phim, câu chuyện và phương hướng là một tổng thể sinh học. Mỗi cảnh là
một đỉnh cao tự nhiên của căng thẳng kịch tính và xung đột nhân vật lên
đến mức khiến cho khán giả đắm chìm vào. Wright biết anh có thể viết và
quay một phim hành động độc đáo ở Hollywood, nhưng anh từ chối chấp nhận
điều đó như là một sự dị thường.
Anh nói, “Là hiếm chứ không nên dị thường.”
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: IndieWire
* Howard Winchester Hawks (1896-1977): đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch phim người Mỹ thời Hollywood kinh điển.
**
Eugene Curran Kelly (1912-1996) — nổi tiếng với tên Gene Kelly — là vũ
công, diễn viên điện ảnh-sân khấu-truyền hình, ca sĩ, đạo diễn và sản
xuất phim, biên đạo múa. Ông nổi tiếng với phong cách múa mạnh mẽ và thể
thao, vẻ điển trai, và những nhân vật đáng yêu mà ông thể hiện trên
phim.