Sau những phim về các vị thần toàn năng hoặc chuyến phiêu lưu khảo cổ,
một phim xoay quanh mối quan hệ giữa một phụ nữ lớn tuổi bị bệnh
Alzheimer và một thanh niên nổi loạn có thể là quá “thực tế” đối với một
số khán giả.
Song, đối với những khán giả chán ngấy những phim chuyển thể mờ nhạt và
những phim bom tấn kinh phí 'khủng' đầy hiệu ứng đặc biệt gây chóng mặt,
Happiness của đạo diễn Hồng Kông Lê Diệu Huy là một làn không
khí mới nhắc những người yêu phim ảnh rằng một câu chuyện mới nguyên hay
có tính xã hội đương đại, chứ không phải những ngôi sao tên tuổi và
kinh phí 'khủng', mới là điều làm nên một phim hay.
Ra rạp vào ngày 8/9/2016, phim đã làm tốt với giới phê bình, đánh giá
trên trang Douban là 7,8/10, một số điểm tương đối cao so với những phim
Trung Quốc khác năm nay. Ngay cả trước khi ra mắt, các suất chiếu trước
cũng đầy khán giả.
Phim điện ảnh đầu tiên của Lê Diệu Huy,
Happiness
xoay quay Ah Yo, do Trần Gia Lạc đóng, một chàng trai mỏng manh ở thành
phố lớn sau khi mẹ qua đời, và Fen Yi, một phụ nữ trung niên đang ‘bại
trận’ trong cuộc chiến với căn bệnh Alzheimer do nữ diễn viên từng đoạt
giải thưởng Huệ Anh Hồng đóng, và làm thế nào cả hai nương tựa vào nhau
khi sống dưới một mái nhà.
Nhiều khán giả so sánh
Happiness với phim thắng giải Liên hoan phim quốc tế Venice 2012
A Simple Life,
mô tả đó là một tác phẩm đáng chú ý khác vén bức màn về một xã hội già
đi trong đó sẽ rất vất vả cho những người cao tuổi không có gia đình
sống đến cuối đời với phẩm giả.
Câu chuyện thậtSong, Lê Diệu Huy không thích so sánh này. Tại buổi họp báo ngày 22/8, anh gọi đó là “bất công” cho cả hai phim.
“Thông điệp mà tôi cố gắng chuyển tải qua phim này là sự giao tiếp,” đạo diễn Lê nói với
Global Times tại buổi họp báo.
“Và giao tiếp nhiều là cần thiết khi nói đến những người mắc phải căn bệnh này và những người chung quanh họ.”
Nhà biên kịch đoạt Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông Lê Diệu Huy, nổi tiếng với những phim hài như
My Name is Fame. Lần này đảm nhận vai trò biên kịch lẫn đạo diễn, mục tiêu của anh là làm một câu chuyện hiện thực hơn.
“Đây là một thách thức đối với tôi vì tôi ít khi viết kịch bản thể loại này.”
“
A Simple Life tập trung nhiều vào mối quan hệ gia đình, trong khi
Happiness
bàn nhiều về các vấn đề xã hội, như mối quan hệ giữa những người dưng,”
Huệ Anh Hồng nói tại buổi họp báo, đưa ra ý kiến về sự so sánh.
Theo
đạo diễn Lê, phim này hơn cả một câu chuyện đối với anh. Anh giải thích
rằng mình thật sự cảm thông cho nhân vật vì mẹ anh cũng mắc căn bệnh
Alzheimer.
“Bệnh Alzheimer thì khó điều trị. Chúng ta chỉ có thể ngăn cho bệnh trở
nên tồi tệ hơn với sự trợ giúp của thuốc men. Trải nghiệm thực tế của
bản thân cho phép tôi đưa từng chi tiết về nhóm người này vào kịch bản,
như làm thế nào phát hiện bệnh ngay từ đầu.”
Đối với Huệ Anh
Hồng, cô giải thích rằng vào vai một phụ nữ bị Alzheimer không khó khăn
như cô nghĩ hồi đầu vì về cơ bản cô vào vai mẹ mình, người bị chẩn đoán
mắc bệnh này ở độ tuổi 50.
“Đây là một cách khác để tôi xin lỗi mẹ vì sự thiếu kiên nhẫn đối với bà khi bà đang gặp khó khăn,” Huệ Anh Hồng nói.
Thị hiếu của thị trườngMặc dù
Happiness
thiếu những yếu tố thường tìm thấy ở nhiều phim thương mại, đạo diễn Lê
nói anh không xác định phim này là một “phim nghệ thuật”.
“Theo tôi
Happiness vẫn là phim thị trường nhiều hơn,” ông nói với
Global Times.
“Mặc
dù ít thương mại, phim này chuyển tải một thông điệp xã hội và hy vọng
sẽ truyền cảm hứng cho người ta suy ngẫm về thực tế. Đối với tôi, sẽ là
đáng công sức miễn khán giả thích.”
Mặc dù thị trường phim ảnh Đại lục trong những năm gần đây tập trung
nhiều vào những phim hiệu ứng hình ảnh đẹp thay vì những phim kể câu
chuyện thường ngày, Lê Diệu Huy khẳng định một thị trường lành mạnh cần
có sự đa dạng.
“Khán giả sẽ phát chán nếu ngày nào bạn cũng cho họ dùng một loại thực phẩm giống nhau,” anh nói.
“Mặc dù những phim ít thương mại như
Happiness không phổ biến như những phim nhiều yếu tố thương mại hơn, chúng vẫn cần được có chỗ.
“Có
thể hiểu rằng khán giả, đặc biệt là lớp trẻ, thích xem phim kinh phí
'khủng' với hình ảnh cuốn hút, song cũng quan trọng khi cho họ sự lựa
chọn và để họ biết rằng còn có những phim chất lượng vẫn hay dù thiếu
những màn thu hút và yếu tố thương mại khác,” anh nói.
Theo Lê Diệu Huy, mặc dù ít phim như vậy được làm ở Hồng Kông, nhưng không như Đại lục, sự đa dạng đang hồi phục.
“Với
những tên tuổi lớn đến làm việc ở Đại lục trong những năm gần đây,
những đạo diễn mới ở Hồng Kông giờ đây có nhiều cơ hội hơn để tạo nên
những tác phẩm mới,” Lê Diệu Huy nói với
Global Times.
“
Port of Call và
Trivisa là những ví dụ phù hợp. Nhiều người mới, thể loại mới, tôi tin đó cũng là điều khán giả muốn xem.”
Đến
nay, phim đã mang về cho Huệ Anh Hồng giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc
nhất tại Liên hoan phim quốc tế Macao lần thứ 7, trong khi Trần Gia Lạc
đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Về phản hồi tích cực
từ cộng đồng, Lê Diệu Huy nói anh cảm thấy vô cùng biết ơn và bày tỏ
mong muốn rằng Huệ Anh Hồng và Trần Gia lạc sẽ được đề cử ở nhiều liên
hoan phim hơn nữa.
Dịch: © Minh Phát @Quaivatdienanh.com
Nguồn: China.org.cn