Tin tức

Last Night in Soho và bẫy hoài niệm cho Edgar Wright

16/11/2021

Khi Edgar Wright có ý tưởng cho một bộ phim mới, nó sẽ chiếm hết tâm trí anh đến chừng nào anh thực hiện được mới thôi. Như anh nói gần đây, “Có một thời điểm nhất định mà bộ phim chọn bạn — nó ám ảnh bạn.”

Cách nói đó thật là vừa vì bộ phim mới nhất của anh, Last Night in Soho, là một câu chuyện ma. Bộ phim kinh dị ra mắt vào ngày 29 tháng 10, kể câu chuyện Eloise (Thomasin McKenzie), một phụ nữ trẻ thời nay bị ám ảnh với âm nhạc và phong cách của những năm 1960 ở London, và đến đó để học thời trang.

Bất chấp áp lực phải đạo diễn phần tiếp theo của Baby Driver, Edgar Wright chọn quay Last Night in Soho, câu chuyện mà anh đã dự định từ năm 2012

Nhưng khi Eloise cố gắng khám phá chuyện gì đã xảy ra với Sandie, những giấc mơ trở thành ác mộng, tiết lộ mặt dưới bẩn thỉu của thành phố trong thời đại mà cô từng hình dung là quyến rũ và khám phá những tội ác hàng thập kỷ với những nạn nhân chưa siêu thoát vẫn đang đòi công lý.

Đây là thời điểm quan trọng với Wright, 47 tuổi, biên kịch và đạo diễn người Anh, đã đặt dấu ấn đặc trưng của mình vào một loạt phim hài hành động. Tiếp sau bộ phim ly kỳ đua xe năm 2017 Baby Driver, tác phẩm thương mại lớn nhất trong sự nghiệp của anh, Last Night in Soho sẽ là phim thứ hai của Wright ra mắt trong năm nay sau phim tài liệu nhạc rock The Sparks Brothers.

Bộ phim mới nhất của Wright cho thấy anh lái xe ra khỏi lãnh địa hài hước đi vào vùng âm u hơn và kinh khủng hơn. Thay vì tập trung vào các nhân vật do những người bạn lâu năm của mình như Simon Pegg và Nick Frost thủ vai, lần đầu tiên anh sử dụng các vai nữ chính.

Giống như bộ phim hài về tận thế-xác sống Shaun of the Dead của Wright và phim lãng mạn chuyển thể trò chơi điện tử Scott Pilgrim vs. the World, Last Night in Soho cóp nhặt nhiều thể loại và hào phóng hoài niệm.

Eloise (Thomasin McKenzie), một phụ nữ trẻ thời nay bị ám ảnh với âm nhạc và phong cách của những năm 1960 ở London, và đến đó để học thời trang

Tuy nhiên, lần này, mục tiêu của đạo diễn không nhất thiết phải lãng mạn hóa quá khứ, mà để nhắc nhở chúng ta rằng khi hoài niệm, chúng ta có thể nghiền ngẫm về những thái độ độc hại và những hành vi sai trái chưa được thừa nhận đang tiếp tục đầu độc cho đến ngày nay.

Tất cả chúng ta đều thả hồn du hành thời gian và coi là vô hại, điều mà Wright sẵn sàng thừa nhận. “Đó là điều mà tôi không thể làm được — trong cuộc đời tôi, ngay cả Elon Musk cũng không tạo ra được cỗ máy đưa tôi quay ngược thời gian,” anh cười nói trong một cuộc phỏng vấn video từ Los Angeles.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn về những tưởng tượng này và ý nghĩa của chúng, Wright nói một cách nghiêm túc hơn, chúng ta sẽ nhận ra những cái bẫy mà ta đang tự đặt ra cho chính mình. “Ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra,” anh nói. “Ta chỉ có thể đối phó với nó trong tương lai.”

London là thành phố khiến Wright mê mẩn nhất, anh đã sống và làm việc ở đó khoảng 27 năm. Trước khi đến đó theo đuổi sự nghiệp biên kịch và đạo diễn, anh lớn lên ở Somerset, phía tây nam, say sưa lắng nghe những câu chuyện về thời mới lớn của cha mẹ mình vào những năm 60.

Khi ở đó, cô thấy những giấc mơ của mình lấp đầy những cuộc phiêu lưu của một người phụ nữ khác, Sandie (Anya Taylor-Joy), đã đến London vào những năm 60 để tìm kiếm tình yêu và sự nổi tiếng

Như Wright nhớ lại, “Bố tôi sẽ nói, ‘Ồ, bố mẹ đã xem Jimi Hendrix hát trực tiếp.’ Và mẹ tôi sẽ nói, ‘Bố mẹ không thấy Jimi Hendrix, mà thấy Pink Floyd.’ Và tôi sẽ nói, ‘Chúa ơi , Pink Floyd trông thế nào?’ Và mẹ tôi sẽ nói, Họ ngầu lắm.’”

Nhưng, Wright nói, hồi ức của mẹ anh về những lần bà đến London trong thời đại đó thì u ám hơn và kỳ dị hơn.

“Mẹ tôi có một câu chuyện theo đúng nghĩa đen, ‘Một lần mẹ đến Soho với bạn và cả hai bị một người đàn ông quấy rối và đuổi ra ngoài,’” anh nói. “Và hết chuyện.”

Đến năm 2012, trước khi quay bộ phim hài quán rượu-rùng rợn giả tưởng The World’s End, Wright đã dự tính về một bộ phim khám phá mặt tối của London và gắn kỷ nguyên hiện đại liền kề với thời kỳ được lưu giữ trong những bộ phim giật gân thập niên 1960 như Darling của John Schlesinger, do Julie Christie đóng chính, và Beat Girl của Edmond T. Gréville, với Gillian Hills.

Anya Taylor-Joy ban đầu được chọn vào vai Eloise thời hiện đại, một sinh viên đại học thời trang, nhưng được chuyển sang diễn vai ngôi sao Sandie của những năm 1960

Wright nói, đạo lý tiêu biểu của những bộ phim này là “Hãy coi chừng đó, cô gái trẻ đến thành phố lớn ơi — cô sẽ bị vắt chanh bỏ vỏ. Thành phố trở thành kẻ xấu xa.”

Anh nghiên cứu lịch sử tội phạm có tổ chức và những vụ giết người chưa được phá án ở Soho, đồng thời anh nghiên cứu các giả thuyết về siêu nhiên. (“Có thể nói tôi là người tò mò về ma,” Wright nói. “Tôi chưa gặp ma nhưng tôi thực sự muốn gặp.”)

Wright cũng đã gặp một người cộng tác quan trọng, đồng biên kịch của anh, Krysty Wilson-Cairns (1917, Penny Dreadful), thông qua đạo diễn Sam Mendes, một người bạn chung.

Vào đêm bỏ phiếu Brexit năm 2016, Wilson-Cairns cho biết, cô và Wright đã ở Soho để “nhấn chìm nỗi buồn” trong khi cô nói với anh về nhiều quán rượu ở khu phố tồi tàn nơi cô làm bartender.

Edgar Wright và đồng biên kịch Krysty Wilson-Cairns trên trường quay Last Night in Soho

Đến lượt mình, Wright kể cho cô nghe câu chuyện “Đêm cuối cùng ở Soho” và Wilson-Cairns đã bị cuốn hút. Cô nói: “Nó cho bạn hiểu nỗi hoài niệm thực sự nguy hiểm thế nào.” Wilson-Cairns cho biết, khi nghĩ về London những năm 1960, cô mơ hồ liên tưởng thành phố đó với “tóc đẹp, quần gấu cao, giày bốt bảnh.”

Nhưng câu chuyện của Wright nhắc cô nhớ “thực tế là thời đó làm phụ nữ hết sức khó khăn,” Wilson-Cairns nói. “Mọi chuyện vẫn như vậy, nhưng đặc biệt là hồi đó phụ nữ không có tiếng nói và bị săn đuổi, đó là nỗi sợ hãi thực sự của nhiều phụ nữ, bao gồm cả tôi.”

Wright đã dành một năm sau đó để quảng bá cho Baby Driver, bộ phim đầu tiên của anh sau khi rời bỏ công việc đạo diễn cuộc phiêu lưu Ant-Man của Marvel và rất lo không biết bộ phim sẽ được đón nhận thế nào.

“Tôi đã bỏ một phim chuỗi và về cơ bản đặt tất cả tiền cược của mình vào Baby Driver, mà đó là một phim nguyên tác,” anh nói. “Hiển nhiên phim nào cũng quan trọng, nhưng cược hết vào một phim nguyên tác thì càng thêm áp lực.”

Edgar Wright và Anya Taylor-Joy trên trường quay Last Night in Soho

Thực tế Baby Driver đã kiếm được hơn 226 triệu đôla trên toàn thế giới. Anh nói, điều đó đã cho anh sự tự tin để ngăn chặn điều mà anh miêu tả là “người có liên quan nào đó gây sức ép nhảy thẳng vào phần tiếp theo.”

“Ý tưởng làm cùng một việc hai lần liên tiếp không thú vị chút nào,” Wright nói.

Thay vào đó, anh chuyển sang đạo diễn The Sparks Brothers. Anh cũng gọi cho Wilson-Cairns, thuê một văn phòng ở London và viết kịch bản Last Night in Soho với cô ấy trong khoảng sáu tuần.

Một số đóng góp của Wilson-Cairns cho kịch bản bao gồm những câu thoại tục tĩu, khủng khiếp mà những gã đàn ông dâm đãng lao vào Eloise. Wilson-Cairns nói: “Mọi thứ người ta đã nói với cô ấy đều đã từng nói với tôi. Tôi thà không trải nghiệm điều đó, nói thẳng ra là thà chết còn hơn, nhưng ít nhất cũng rất tuyệt khi đưa nó lên màn ảnh.”

Anya Taylor-Joy và Matt Smith trong một cảnh phim Last Night in Soho

Cô đã hướng Wright ra khỏi ý tưởng ban đầu của anh về việc mô tả các cảnh của Sandie những năm 1960 như nhạc kịch sẽ không có lời thoại. Wilson-Cairns cho biết cô đã cố gắng tạo cho Sandie những cảnh kịch tính với lời thoại “để bạn có thể trải nghiệm sự phấn khích và đam mê, động lực và tham vọng của cô ấy,” và Wright đồng ý.

Taylor-Joy, ngôi sao của The Queen’s Gambit, đã lọt vào tầm ngắm của Wright kể từ màn trình diễn đột phá của cô trong The Witch, bộ phim kinh dị của Robert Eggers ra mắt tại Sundance năm 2015, khi Wright tham gia ban giám khảo của liên hoan phim.

Mặc dù đạo diễn đã lên kế hoạch chọn cô vào vai Eloise quyến rũ, Taylor-Joy cho biết trong một email rằng khi nhiều vai diễn điện ảnh và truyền hình của cô được công chiếu, anh đã chuyển cô sang vai Sandie phóng khoáng hơn. “Anh ấy nghĩ rằng việc đóng vai Sandie có thể khiến tôi phải với hơn và tôi rất phấn khích trước viễn cảnh đó,” cô giải thích.

Thomasin McKenzie trên trường quay Last Night in Soho, cho biết cô dễ dàng nhận ra Eloise là nhân vật tương đối thiếu kinh nghiệm trong một hệ thống dửng dưng và đôi khi tàn bạo

Taylor-Joy đã học vũ đạo hát-và-nhảy cho Last Night in Soho cùng lúc cô đang quay vai chính cho Emma, phim chuyển thể tác phẩm của Jane Austen. Taylor-Joy cho biết “đôi khi rất khó” thể hiện những điệu bộ trình diễn của Sandie mà đám người đi quán uống rượu hầu hết là đàn ông đều liếc nhìn dâm dật, nhưng cô nói thêm rằng Wright và nhóm của anh đã thành công trong việc “tạo ra một môi trường mà tôi cảm thấy an toàn để có những cảm xúc đó và có thể được nhắc nhở rằng tôi an toàn và được hỗ trợ.”

McKenzie, ngôi sao sinh ra ở New Zealand của Leave No TraceJojo Rabbit, cho biết cô dễ dàng nhận ra Eloise là nhân vật tương đối thiếu kinh nghiệm trong một hệ thống dửng dưng và đôi khi tàn bạo.

“Chúng tôi trạc tuổi nhau vào thời điểm quay phim,” McKenzie nói. “Chúng tôi đã trải qua những hành trình tương tự, mặc dù may mắn là tôi không đáng sợ về mặt tâm lý như Ellie. Tôi không bị những gã khả nghi đuổi theo.” Cô dừng lại, sau đó nói thêm: “Chà, bạn có thể nói rằng có một vài người đàn ông khả nghi thời hiện đại ở đó.”

Wright đặc biệt tự hào chọn được một số cựu binh nổi tiếng của điện ảnh Anh những năm 1960, bao gồm Rita Tushingham trong vai bà nội của Eloise, Terence Stamp trong vai chủ quán rượu độc ác cố chấp nơi Eloise làm việc và Diana Rigg trong vai bà chủ che chở cho Eloise.

Terence Stamp và Edgar Wright trên trường quay Last Night in Soho

Rigg qua đời vào tháng 9 năm 2020, ngay sau khi hoàn thành một số ghi âm thoại cho Last Night in Soho và Wright không giấu nước mắt lúc nói về bà.

Anh nhớ lại một hôm anh đưa bà đến trường quay mô phỏng hộp đêm Café de Paris ở West End, và Rigg nói bà đã từng xem Shirley Bassey biểu diễn ở đó vào những năm 1950.

(Nhận xét về giai thoại của chính mình, Wright nói với sự ngạc nhiên, “Chỉ một câu thôi mà nói lên hết bao nhiêu là kinh ngạc?”)

Nhưng sau đó Rigg tiếp tục nhận xét về hộp đêm. Như Wright nhớ lại, “Bà nói, ‘Tôi nhớ mình đã đi bộ xuống những bậc thang đó. Tôi nhớ tất cả những người đàn ông mắt toét nhìn tôi từ đầu xuống chân, cảm giác như họ nhìn miếng thịt.’”.

Diana Rigg trong vai bà chủ che chở cho Eloise

Wright nói rằng những nhận xét của Rigg không tác động đến anh ngay lập tức, nhưng anh cảm nhận sâu sắc hơn khi lái xe từ phim trường về nhà. “Tôi cho rằng Diana vừa mới tóm tắt toàn bộ bộ phim,” anh nói.

Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times